Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Mẹ từng nói với cô, nếu như có người đàn ông nói những việc mẹ làm cho cô là không đúng, ly gián quan hệ giữa mẹ và cô, vậy thì không thể được.
Đào Mục Chi và mẹ giống nhau, đều có ràng buộc với cô, mà bảy ngày này hắn ở bên cạnh cô không rời đã càng củng cố vững chắc mối ràng buộc giữa hai người.
Có thể nếu như ngày đầu tiên Đào Mục Chi vừa đến, mẹ lập tức nói những lời này với cô, cô sẽ không suy nghĩ ngay đến chuyện mẹ đang ly gián quan hệ giữa cô và Đào Mục Chi mà cho rằng mẹ là vì quan tâm ắt loạn.
Nhưng mọi chuyện lại khéo như thế.
Đào Mục Chi ở cạnh cô bảy ngày, bảy ngày này họ ở bên nhau không rời, đúng lúc Đào Mục Chi cũng đã tiến thêm một bước chứng minh hắn không có "vị hôn thê" nào cả, đồng thời, bởi vì ràng buộc được làm sâu hơn giữa hai người thậm chí đã khiến cô nổi lên nghi ngờ với mẹ.
Đây là một cán cân vô cùng kỳ diệu, bảy ngày trước, cán cân này nghiêng về phía mẹ, bảy ngày sau, mẹ và Đào Mục Chi ở hai bên cân bằng nhau.
Nhưng mẹ lại chủ động đi lên một bước, khiến cán cân thoắt cái nghiêng về phía Đào Mục Chi.
Mỗi một chuyện trong này đều trùng hợp một cách lạ kỳ, cứ như chỉ cần lệch ra một điểm mấu chốt thì hiện tại cô sẽ không thể nào nổi lên suy nghĩ cho rằng mẹ đang ly gián quan hệ giữa cô và Đào Mục Chi.
Nhưng bởi vì mỗi khớp nối đều chuẩn xác một cách kỳ lạ, nên trong đầu cô mới nảy ra cái suy nghĩ này.
Tay cô vẫn bị mẹ nắm lấy, qua hồi lâu không ai lên tiếng.
Mẹ cho là cô đang đau lòng nên không nói gì cả, chỉ yên lặng nắm tay cô, giống như đang tiếp cho cô sức mạnh, trong mắt tràn ngập dịu dàng và vỗ về.
Trái tim Lâm Tố lơ lửng hồi lâu, thật lâu mới trở về vị trí cũ.
Cô sẽ không nói suy nghĩ hiện tại của mình cho mẹ biết, bởi vì cô càng mong đây chỉ là một sự hiểu nhầm, chỉ là mẹ cô đang hiểu nhầm gì đó thôi.
Bà không hiểu con người Đào Mục Chi, nên mới hiểu nhầm hắn.
Không nói chuyện liệu Đào Mục Chi có vị hôn thê hay không, dù là có, thì cũng không liên quan gì đến cô.
Họ không phải người yêu của nhau, dù đúng là hắn có vị hôn thê...
Trái tim Lâm Tố như có bàn tay ai đó siết chặt.
Không rỉ máu, nhưng tựa như cảm nhận được đau đớn chua xót.
Nếu đúng là Đào Mục Chi có vị hôn thê, thì cô phải làm sao? Kể cả bây giờ không có thì sau này cũng sẽ có.
Cô sẽ phải làm sao?
Trong đầu Lâm Tố chỉ còn lại một câu hỏi này, một câu hỏi không có đáp án.
Cô cầm một miếng bưởi bỏ vào miệng, đắng quá.
-
Lâm Tố không nói thêm lời nào về chuyện của Đào Mục Chi với mẹ.
Nhưng cô vẫn cảm nhận được có gì đó khác thường, ngoại trừ không hiểu vì sao mẹ lại cho là Đào Mục Chi đã có hôn thê, còn có vì sao mẹ đột nhiên nói với cô những chuyện này.
Rõ ràng lúc Đào Mục Chi rời đi, mẹ còn thân thiết mời hắn lại đến chơi.
Nhưng hắn vừa đi, chỉ chưa đến mấy phút, mẹ bỗng hỏi có phải Đào Mục Chi có bạn là bác sĩ tâm lý hay không, sau đó lại nói cho cô chuyện hắn gọi điện với "vị hôn thê".
Như lời bà kể lại, thì chuyện đã xảy ra từ hôm qua.
Nếu mẹ thật sự muốn cô và Đào Mục Chi "chia tay", thì lẽ ra ngay từ hôm qua đã hỏi cô, sau đó trực tiếp báo cho hắn biết.
Vì sao nhất định phải đợi Đào Mục Chi đi rồi mới nói ra chuyện này?
Ngoài ra, Lâm Tố cũng cảm thấy Đào Mục Chi khó hiểu, cô không hiểu Đào Mục Chi gọi một cuộc điện thoại thế nào mới khiến mẹ hiểu nhầm là hắn đã có vị hôn thê?
Lâm Tố và mẹ xem xong bộ phim kia trong phòng khách, sáng mai mẹ còn có tiết nên phải đi ngủ sớm.
Chờ mẹ về phòng ngủ rồi, Lâm Tố mới về phòng mình tắm rửa, sau đó nằm lên giường, lấy điện thoại ra nhắn cho Đào Mục Chi.
Hiện tại đã chín giờ tối, Đào Mục Chi hẳn là đã về đến nhà rồi.
[Lâm Tố: Mẹ vừa nói với tôi một bí mật của anh.]
Lâm Tố vừa gửi tin nhắn đi không lâu, tin nhắn trả lời của Đào Mục Chi đã gửi về.
[Đào Mục Chi: Bí mật gì?]
[Lâm Tố: Anh có vị hôn thê, hai người còn đang bàn chuyện áo cưới, rồi ngày cưới này kia.]
[Đào Mục Chi: Dì hiểu nhầm gì hả?]
Đào Mục Chi bình tĩnh trả lời, không có chút nào giống như đang chột dạ.
Đọc được nội dung tin nhắn của hắn, khóe môi Lâm Tố chợt cong lên.
[Lâm Tố: Sao anh dám chắc là mẹ hiểu nhầm?]
[Đào Mục Chi: Ngày nào tôi cũng phải chăm sóc cho cô, lấy đâu thời gian mà đi chăm sóc người khác?]
[Lâm Tố: Ai mà biết được.]
[Đào Mục Chi: Cô về tra xem.]
Nhận được tin nhắn này, Lâm Tố chớp mắt một cái, đốm sáng nhỏ trong mắt như không nghe theo sai bảo mà nhảy nhót.
Cơ thể thoáng giãn ra, Lâm Tố xoay người, một bên má áp vào gối bông mềm mại, trái tim chậm rãi đập, nội dung tin nhắn kia phản chiếu trên con ngươi lấp lánh xinh đẹp.
[Lâm Tố: Sao tôi phải tra? Chuyện của anh có liên quan gì với tôi đâu?]
Tin nhắn được gửi đi, bên kia Đào Mục Chi lại rất lâu sau không trả lời.
Lâm Tố dán mắt vào màn hình, nín thở chờ tin nhắn trả lời của Đào Mục Chi, chờ một lúc mà vẫn không đợi được tin nhắn của Đào Mục Chi, cô bắt đầu cắn móng tay.
Theo động tác này, trái tim của cô cũng chậm rãi co lại.
Ngay khi hơi thở của cô dần trở nên gấp gáp không thông, tin nhắn trả lời của Đào Mục Chi rốt cuộc cũng gửi đến.
[Đào Mục Chi: Tôi cảm thấy là có liên quan.]
Lâm Tố: "..."
Liên quan gì?
Ngón tay đặt bên môi chậm rãi chuyển sang gãi nhẹ.
Cô đặt điện thoại ở ngực trái.
Vừa rồi bởi vì căng thẳng mà có hơi khó thở.
Hiện tại Đào Mục Chi nhắn trả lời rồi, nhịp tim của cô hình như lại càng nhanh hơn.
Cổ họng hơi khô khốc, Lâm Tố ngửa đầu nhìn trần nhà tối đen, nhịp tim cực kỳ bất ổn không có cách nào ổn định xuống.
Lâm Tố ngây ngẩn một hồi.
Một lát sau, cô chợt xoay người, cầm điện thoại điên cuồng gõ chữ.
Cô muốn hỏi Đào Mục Chi, vì sao hắn lại cảm thấy hắn có vị hôn thê hay không có liên quan đến cô.
Nhưng mà chỉ mới gõ được mấy chữ, Lâm Tố đã dừng lại.
Cô lại đè điện thoại về trước ngực, đưa tay lên tiếp tục gặm nhấm cái móng đáng thương của mình.
Cô hỏi câu hỏi này thì có ý nghĩa gì? Hay là có ý tứ gì? Hoặc là có tác dụng gì?
Cô cũng chẳng phải là gì của Đào Mục Chi, hắn chỉ đang chịu trách nhiệm với bệnh tình của cô, có lẽ đây cũng chính là đáp án của hắn.
Có vài chuyện, nếu như truy hỏi ra rồi, nhận được đáp án thì cũng sẽ không khiến người ta dễ chịu.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố nhớ lại khi ở phòng khách mình đã nghĩ đến chuyện tương lai Đào Mục Chi