Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lâm Tố và Đào Mục Chi cùng đến bệnh viện.
Hai người tách ra ở cửa thang máy, tiếp xúc ánh mắt, sau đó mỗi người đi về một hướng.
Đào Mục Chi đi đến trước cửa phòng khám của mình thì quay đầu lại, đưa mắt nhìn về phía Lâm Tố đang gõ cửa phòng khám cuối hàng lang đầu bên kia.
Đợi thêm mấy giây, Lâm Tố đẩy cửa bước vào.
Uông Giai Hoa đã chờ sẵn trong phòng khám.
Lâm Tố nhìn bà ấy cười, giọng nói ngoan ngoãn ngọt lịm: "Chào buổi sáng giáo sư Uông."
"Chào buổi sáng." Uông Giai Hoa ngồi phía sau bàn làm việc, đưa mắt nhìn Lâm Tố với khuôn mặt xán lạn.
Thời gian này lịch chẩn liệu của Lâm Tố luôn được tiến hành liên tục không bị đứt quãng buổi nào, một tuần ba buổi, sau mỗi buổi như thế, trạng thái của cô cũng càng lúc càng tốt hơn.
Ngoại trừ chẩn liệu, còn phải khen ngợi cho sự nỗ lực kiên cường của cô.
"Ngồi đi."
Lâm Tố đi tới ngồi xuống đối diện, Uông Giai Hoa nhìn cô, bắt đầu bằng vài chủ đề tán gẫu như mọi ngày.
"Lại leo núi hả?"
"Vâng."
"Bây giờ leo núi chắc là dễ như ăn kẹo rồi nhỉ?"
"Vâng.
Nhưng trước khi leo vẫn hơi lười, bắt đầu leo rồi thì không còn nữa."
"Cái đó dễ hiểu mà." Uông Giai Hoa mỉm cười, sau đó như nhớ đến chuyện gì đó, nói với Lâm Tố: "Hôm qua cháu bắt đầu công việc mới đúng không? Thế nào rồi?"
Chuyện Lâm Tố bắt đầu tiếp xúc với công việc đạo diễn, buổi chẩn liệu trước cô đã kể cho Uông Giai Hoa nghe.
Không ngờ Uông Giai Hoa vẫn còn nhớ, còn nhớ rõ là hôm qua.
Lâm Tố cười, nhớ lại một ngày làm việc bận rộn quay cuồng: "Cũng khá ổn ạ.
chỉ là hơi mệt, nhưng nghỉ ngơi xong lại tốt rồi."
"Thời gian này chất lượng giấc ngủ vẫn ổn chứ?" Uông Giai Hoa hỏi.
"Vâng, rất tốt, ngủ đủ giấc nữa ạ." Lâm Tố nói.
Uông Giai Hoa hỏi lần lượt, Lâm Tố đều không tránh né câu hỏi nào, rất nhanh đáp lại.
So với thời gian trước đây thì lối suy nghĩ trong nội tâm của Lâm Tố đã đơn giản rành mạch hơn nhiều rồi.
Uông Giai Hoa nhìn Lâm Tố, sau đó thu hồi ánh mắt, một lần nữa ngẩng đầu nhìn cô, buổi chẩn liệu hôm nay chính thức bắt đầu.
"Một thời gian trước tôi nói cháu thử gọi điện cho mẹ, hỏi xem vì sao mẹ lại đối xử với cháu như thế.
Cháu còn nhớ không?"
Vừa nhắc đến chủ đề này, tươi cười trên mặt Lâm Tố hơi thu về, cô đưa mắt nhìn Uông Giai Hoa, cười cười nói: "Nhớ ạ."
"Đã gọi chưa?" Uông Giai Hoa hỏi.
"Không gọi ạ." Lâm Tố đáp.
Uông Giai Hoa nhìn cô, trong mắt mang theo đánh giá, lướt qua rất nhanh một tia thăm dò.
Chuyện này bà đã nhắc đến từ tuần trước, mấy buổi sau đó thì đều không nhắc đến.
Thứ nhất là vì bà muốn cho Lâm Tố được thả lỏng tinh thần, thứ hai là vì bà không muốn quá thúc ép Lâm Tố, muốn Lâm Tố chủ động với việc làm của chính mình.
Nhưng Lâm Tố không làm.
Đây không phải là một tín hiệu tốt.
Bệnh nhân tâm lý không nghe theo đề xuất của bác sĩ tâm lý, trong những trường hợp thông thường thì chính là dấu hiệu bệnh chuyển xấu trở lại.
Nhưng Lâm Tố không phải, cô cũng đã nhìn ra lo lắng trong mắt Uông Giai Hoa, nhanh chóng nói: "Không phải, không phải là vì sợ không dám gọi, mà tôi đã có cách nghĩ của riêng mình."
Lâm Tố nói xong, ánh mắt quan sát đánh giá của Uông Giai Hoa mới hơi giãn ra, bà nhìn Lâm Tố, "Ồ?" một tiếng, ý để cô nói tiếp.
Lâm Tố rũ mắt, nhìn mép bàn trước mặt.
Cô sắp xếp lại suy nghĩ trong lòng mấy giây, nói với Uông Giai Hoa.
"Bác sĩ muốn tôi gọi cho mẹ để xác nhận có đúng là mẹ đang khống chế tinh thần tôi hay không."
Bởi vì Lâm Tố được mẹ nuôi nấng dạy dỗ từ nhỏ, chịu sự khống chế tinh thần qua thời gian dài khiến cô khó mà phản bội chính mẹ ruột mình.
Thế nên một bước này đối với cô rất khó cũng rất quan trọng.
Lâm Tố nói xong, Uông Giai Hoa nhìn cô gật đầu: "Đúng thế."
"Tôi thừa nhận đúng là mẹ có vấn đề về phương diện này." Lâm Tố nói, "Nếu đã thừa nhận rồi thì tôi nghĩ mình không cần phải gọi điện xác nhận nữa."
Uông Giai Hoa nghe Lâm Tố nói, từng bước tiến lên, hỏi: "Cháu nghĩ thế nào?"
Lời này của Uông Giai Hoa giống như đã đồng ý với cách suy nghĩ của cô, hơn nữa khích lệ cô tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình.
Lâm Tố nâng mắt, từ mép bàn chuyển sang tiếp xúc với ánh mắt của bà, cô nói: "Tuy mẹ có phương thức đối xử như thế, mẹ có sai, nhưng căn nguyên không phải ở mẹ.
Hơn nữa mẹ đã nuôi tôi lớn, mẹ con sống nương tựa vào nhau, mẹ là người thân duy nhất của tôi, tôi sẽ không vì những phương thức đối xử của bà với mình mà rời khỏi mẹ."
Lâm Tố nói xong, lại không quá chắc chắn nhìn Uông Giai Hoa, mà Uông Giai Hoa nghe cô nói xong, trên mặt hiện lên ý cười dịu dàng.
Nụ cười này khiến trái tim vốn lơ lửng của Lâm Tố được tiếp thêm sức mạnh, cô cười với Uông Giai Hoa, sau đó kiên định nói.
"Tôi sẽ tìm thời gian nói chuyện nghiêm túc với mẹ.
Về chuyện trước đây mẹ đối xử với tôi thế nào, tôi cần phải hỏi ra nguyên do, hơn nữa nói với mẹ không cần tiếp tục làm như vậy.
Tôi sẽ bảo vệ tốt cho chính mình, đồng thời cũng sẽ cố gắng không làm mẹ tổn thương."
Lâm Tố nói đến đây thì khẽ mím