Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Hôm nay là thứ năm, buổi sáng Đào Mục Chi không có quá nhiều công việc.
Sau khi kê đơn thuốc cho mấy bệnh nhân, thì tham gia một cuộc họp.
Họp xong đã là hơn mười giờ.
Đào Mục Chi về phòng khám, cầm lên một tập tư liệu.
Đang đọc thì từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa rất nhỏ.
Hắn ngẩng đầu, đáp một tiếng.
"Mời vào."
Bên trong phòng khám khá yên tĩnh, một tiếng "Mời vào" vang vọng quanh bốn bức tường.
Bên cửa sổ, ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào.
Mấy giây sau, cánh cửa được nhẹ nhàng mở ra, một người phụ nữ với sắc mặt nhợt nhạt gượng gạo đứng ngoài cửa.
Đào Mục Chi từng gặp rất nhiều bệnh nhân như thế.
Lần đầu đến gặp bác sĩ tâm lý, trạng thái của họ đều đã khá tệ rồi, thậm chí có thể nói đứng ở dưới ánh nắng, họ giống như có thể tan ra bất cứ lúc nào.
Đào Mục Chi nhìn cô ấy, đặt tập tư liệu xuống rồi nói.
"Vào trong ngồi đi."
Vị bác sĩ này nhìn qua thanh thanh lãnh lãnh, hắn ngồi ngay ngắn phía sau bàn làm việc, ánh nắng chiếu lên người tạo thành một lớp bọc nhu hòa.
Hắn là một vị bác sĩ có tướng mạo rất đẹp, nhưng mà người phụ nữ giống như không hề quan tâm hắn có dễ nhìn hay không.
Chờ Đào Mục Chi mời ngồi, cô ấy chầm chậm bước vào.
Người phụ nữ đi đến trước mặt hắn, Đào Mục Chi nhìn thấy phiếu đăng ký bị người phụ nữ nắm chặt trong tay, bèn nói: "Có thể đưa phiếu đăng ký cho tôi."
Người phụ nữ đưa mắt nhìn hắn, sau đó trầm mặc không lên tiếng đưa hắn phiếu đăng ký.
Đào Mục Chi nhận lấy, thấy được cái tên ghi ở trên đó.
Tầm Dĩnh.
-
Lâm Tố đã không gặp Đông Loan hai năm rồi.
Hình ảnh của anh ta trong trí nhớ cô gần như đã mờ nhạt đến mức không còn rõ ràng.
Đợi đến khi nhìn thấy anh ta, từng mảnh ghép trong ký ức của cô mới chậm rãi chắp vá lại.
So với hai năm trước đúng là không có gì thay đổi, chỉ là nhìn càng gầy hơn, như một tên mặt trắng ốm yếu, màu da trắng đến đáng sợ.
Đào Mục Chi cũng thuộc kiểu thon gầy, nhưng cơ bắp trên người lại rất đẹp rất khỏe khoắn, Đào Mục Chi cũng rất trắng, nhưng là một loại trắng trẻo khỏe mạnh của người bình thường, khác hẳn với Đông Loan.
Lâm Tố đi đến trước mặt Đông Loan, anh ta nhìn thấy cô, ánh mắt cũng dán chặt trên người cô không dời đi được nữa.
Ánh nắng chiếu lên người Đông Loan, ánh sáng trong mắt anh ta lại giống như một lớp băng mỏng, từng chút một được nắng ấm hòa tan.
Đông Loan cười dịu dàng với cô, nói.
"Lâu rồi không gặp."
Lâm Tố nghe lời dạo đầu này của anh ta, lại không muốn nói lời thừa thãi với anh ta, trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Có việc gì nói luôn đi."
Lâm Tố vẫn luôn là cái tính này, không phải người có thể kiên nhẫn, hơn nữa một khi cô đã dành sự tập trung cho công việc gì thì cực kỳ ghét bị làm phiền.
Đông Loan nhìn Lâm Tố, trong mắt có một thứ cảm xúc nào đó dâng lên, nhìn cô một lát, mới hạ xuống.
"Em sa thải Tầm Dĩnh hả?" Đông Loan nói.
Lâm Tố: "..."
Quả nhiên là đến đây vì chuyện này.
Cô không biết Tầm Dĩnh làm thế nào vào được tổ phim này, nhưng cô sa thải Tầm Dĩnh là có đầy đủ lý do, không ngờ hôm qua vừa mới sa thải, hôm nay người nhà đã tìm đến tận cửa.
"Đúng." Lâm Tố mặt không biểu cảm thừa nhận chuyện này, cô nhìn Đông Loan, nói: "Hiện tại tôi là người phụ trách nơi này, tôi có quyền làm như vậy."
Lâm Tố giải quyết việc công, đối xử với anh ta cũng giống như chủ của công ty nói chuyện với người nhà của nhân viên.
Đông Loan nghe được đáp án của cô sẽ không còn lý do gì để tiếp tục bắt bẻ.
Về tình hay là về lý, môt người nhà của nhân viên cũ đã bị sa thải không có việc gì để tìm cô cả.
Đông Loan nhìn Lâm Tố, nhìn một lát, nói: "Em không cần thiết phải sa thải cô ấy, cô ấy rất có năng lực."
Lâm Tố: "..."
Lâm Tố có hơi buồn cười, đồng thời kiên nhẫn cũng đã đến giới hạn, cô không muốn tiếp tục giải thích với Đông Loan, cũng không có nghĩa vụ phải làm vậy.
"Tôi muốn sa thải ai là chuyện của tôi, nếu như anh muốn can thiệp vào quyết định của tôi thì trở thành ông chủ của tôi rồi nói tiếp.
Nếu không, anh không có tư cách đến nơi làm việc của tôi khoa tay múa chân."
Lâm Tố vạch rõ giới hạn với Đông Loan, nói xong, cô không định tiếp tục nói mấy lời nhảm với anh ta nữa, xoay người muốn quay về tiếp tục công việc của mình.
Vừa bước một bước, Đông Loan ở phía sau đã lại lên tiếng.
"Em thật sự sa thải cô ấy vì nguyên nhân công việc sao?"
Bước chân của Lâm Tố hơi dừng lại.
Đông Loan đứng tại chỗ, ánh mắt dính chặt trên người cô không di chuyển.
Anh ta cảm nhận được trái tim mình đang run rẩy, rõ ràng khoảng cách của hai người đang rất gần, nhưng anh ta lại không thể đưa tay ra chạm đến Lâm Tố.
Bởi vì hai năm trước đây anh ta chính là người đã vứt bỏ cô.
Lâm Tố dừng bước chân, đứng tại chỗ, ánh nắng chiếu lên cơ thể cô, sáng đến mức có hơi chói mắt.
Một câu này của Đông Loan đã đem hành động ngày hôm qua của Lâm Tố quy thành ân oán cá nhân.
Đồng thời khiến Lâm Tố chợt nhớ đến rất nhiều chuyện trước đây giữa cô và Đông Loan.
Vốn là một tình yêu đẹp, sau đó cô lại vì nó mà giấu mình hai năm, sống không bằng chết.
Đông Loan hiện tại còn tìm đến cô, bởi vì chuyện của vợ anh ta mà tìm cô nói chuyện.
Anh ta đang nghi ngờ cô đưa ra quyết định này, lẽ ra khi biết được điều đó thì cô sẽ phải chột dạ hoặc là đau lòng.
Nhưng Lâm Tố không hề, cô chỉ cảm thấy buồn cười.
Bởi vì Đông Loan đã tổn thương cô như thế rồi mà bây giờ lại cho rằng trái tim cô vẫn còn giữ lại một vị trí cho anh ta, thậm chí ngang nhiên cho rằng cô là vì anh ta mới sa thải vợ mình.
Đàn ông luôn tự tin như thế.
Luôn cảm thấy phụ nữ chỉ biết có tình yêu và thù hận, không có suy nghĩ của chính mình, không có tự tin tự chủ trong công việc.
Lâm Tố quay đầu.
So với vừa rồi, biểu tình của Lâm Tố đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Vừa nãy trên mặt cô còn hiện lên không kiên nhẫn, bây giờ thì cái gì cũng không có.
Cô chỉ nhìn Đông Loan, nhìn một lát, cô hỏi anh ta.
"Cho nên? Anh cho rằng tôi không phải vì lý do công việc mà sa thải vợ anh?" Lâm Tố hỏi lại Đông Loan.
Đông Loan nhìn chăm chú khuôn mặt không biểu tình của Lâm Tố.
Vừa rồi tuy là cô tỏ ra không kiên nhẫn, nhưng vẫn tính là có cảm xúc.
Hiện tại, cô đến một biểu tình nhỏ cũng không có, đã hoàn toàn không muốn coi anh ta là một người bình thường mà tiếp chuyện nữa.
Đến cả một người bình thường anh ta cũng không bằng.
Đông Loan nhìn sự thay đổi này của Lâm Tố, trái tim đã đông cứng lại hai năm ầm ầm đổ vỡ.
Anh ta nhìn Lâm Tố, trong một nháy mắt khi cô đưa ra câu hỏi bất giác lùi về sau một bước.
Trái tim dù có bị đông cứng lại thì vẫn là trái tim, nhưng đã vỡ nát rồi thì đến cả hình ảnh của Lâm Tố được lưu giữ trong