Sau khi nghe loa phát thanh thông báo, Quốc Đống chậm rãi đứng thẳng dậy.
Ban đầu hắn ta không hiểu trò chơi lần này đang có quy tắc thế nào, trên người cũng không có chìa khóa màu cam, cho dù không bị giam vào phòng giam thì cũng chỉ có thể ngồi đây đợi đến mốc người.
Nhưng hiện giờ, hắn chợt phát hiện ra sứ mệnh cao cả của mình – đi tìm Tề Viễn.
Mặc kệ đối phương định làm gì, nhất định phải ngăn cản!
Bên kia, Tề Viễn nhanh chóng tìm ra bốn căn phòng mục tiêu, lần lượt là màu chàm, màu xanh tím, màu xanh đen và màu xanh đá.
Nhân dịp những người chơi khác còn đang bị giam, anh nhanh chóng đi thẳng đến căn phòng màu chàm.
Mới mở gian phòng đang định đi vào, Tề Viễn đã trông thấy Quốc Đống hùng hổ xông tới.
Động tác của Tề Viễn dừng lại, lập tức bình tĩnh thoải mái đứng ở cửa, giống như không nhìn thấy gì cả.
Một giây sau, anh lấy thẻ và bút trong túi đeo ra, bắt đầu viết chữ.
"Tề Viễn!" Quốc Đống thoáng thấy bóng dáng anh, lập tức hét to một tiếng, không kìm được nhanh chóng chạy đến gần.
Thế nhưng đột nhiên, gạch lát nền màu vàng nhạt bỗng đổi màu, những viên gạch lát nền từ chỗ Quốc Đống đứng đến căn phòng màu chàm lập tức biến thành một hình vuông 6x6 màu trắng.
"Cái gì thế này?" Quốc Đống tự hỏi lòng: "Bẫy mới?"
Từ ngoài nhìn vào thì không hiểu gì cả, hắn dứt khoát giẫm chân lên thử.
Bước đầu bước rất ổn, không có chuyện gì xảy ra,
Trong lòng Quốc Đống tự tin hơn, dũng cảm bước thêm một bước.
Kết quả, đúng là không có chuyện gì xảy ra.
Thế là hắn ta tung chân, định xông thẳng đến phòng màu chàm.
Ai ngờ đúng lúc giẫm lên bước nữa, sàn nhà bỗng biến mất, bên dưới xuất hiện một lỗ đen, Quốc Đống rơi thẳng xuống bên dưới.
"A ——" bốn phía xung quanh đen kịt, cả người như ngồi trên cầu trượt trơn tuột rơi thẳng xuống, Quốc Đống không khỏi sợ hãi hét to.
Không biết bao lâu sau, phòng giam đơn mở ra, Quốc Đống trượt thẳng xuống giường trong phòng giam.
Một giây sau, vách tường khép lại như không có chuyện gì xảy ra.
Loa phát thanh thông báo: "Người chơi số 3 đã bị bắt giam! Người chơi số 3 đã bị bắt giam!"
Quốc Đống nằm lăn trên giường, tâm như tro tàn.
Vượt ngục khó quá, thôi thì cứ ở đây cả đời cho xong.
**
Loa phát thanh không ngừng thông báo, sau khi Lâm Hi nghe thấy thì ngạc nhiên vô cùng, "Số 3 cũng bị bắt rồi? Sao lại thế được?"
Nếu như số 3 là gián điệp, sao hắn có thể tự đưa mình vào ngục? Chẳng lẽ không phải hắn làm?
Lâm Hi vuốt mi tâm, cảm giác đầu óc sắp nổ tung rồi.
Trò chơi lần này có năm người chơi, trừ anh ta ra, bốn kẻ còn lại ai cũng giống gián điệp, hành vi cử chỉ ai cũng đáng nghi.
Số 1 thường xuyên làm gián điệp, là kẻ giỏi lừa đảo, nhân phẩm không đáng tin.
Số 2 là người cuối cùng xuất hiện trước khi số 5 bị bắt, mặc dù sau này tra ra số 5 vào ngục là do trúng bẫy, nhưng số 2 vẫn không thể thoát khỏi diện tình nghi.
Số 3, trong lúc tất cả những người chơi khác bị loại thì hắn lại may mắn sống sót, nghĩ thế nào cũng thấy có vấn đề.
Số 5 tuy là người đầu tiên bị nhốt lại, nhưng ai có thể đảm bảo không phải cô ấy đang diễn kịch, mục đích là muốn chiếm lòng tin của người khác?
Lâm Hi, "..."
Nhìn ai cũng thấy giống như gián điệp, anh ta sắp điên đến nơi rồi.
Hít sâu mấy hơi, cố gắng bình tĩnh lại, cuối cùng Lâm Hi cũng tỉnh táo hơn.
Anh ta tự nói với mình: "Gián điệp là ai thực ra cũng không quan trọng.
Quan trọng là chính mình phải cố tránh cạm bẫy, nhanh chóng đi tìm chìa khóa, thế mới có thể thoát khỏi tòa nhà này".
"Mình càng tìm được nhiều chìa khóa, gián điệp sẽ càng sốt ruột, trực tiếp tấn công mình ngay.
Càng bị hại nhiều lần, càng dễ tìm ra thủ phạm".
"Nếu muốn biết rõ gián điệp là ai, thì nhiệm vụ quan trọng nhất chính là – thoát khỏi tòa nhà này, quên nhiệm vụ này mà chỉ mải đi tìm gián điệp, chính là tự mình hại mình".
Nhưng anh ta nghĩ lại, lại nghĩ ra một vấn đề khác: "Nếu Tề Viễn là gián điệp, thì tại sao lại phải cố gắng vượt ngục đến vậy?"
Một giây sau, trong đầu Lâm Hi hiện lên một dự cảm không tốt lắm – nếu Tề Viễn là gián điệp, vậy thì tất cả chìa khóa màu chàm sẽ bị hủy mất!
Nghĩ đến đây, anh ta cuống quýt đẩy nhanh tốc độ tìm kiếm mật mã.
**
Trong hòm sắt phía sau bức tranh có chìa khóa màu chàm, Tề Viễn lấy ra, tiêu hủy, động tác nhanh chóng dứt khoát.
Anh lẩm bẩm: "Còn ba chìa khóa nữa".
Ra khỏi căn phòng, 6x6 viên gạch trắng toát hiện lên trước mắt anh.
Tề Viễn mỉm cười.
Cái bẫy này không khác trò chơi dò mìn là mấy, 36 viên gạch bên trong có 6 viên không được giẫm.
Một khi dẫm lên thì người chơi sẽ được trượt cầu trượt đến thẳng phòng giam.
Đương nhiên, là người thiết kế, Tề Viễn rõ ràng 6 viên nào không thể bước qua.
Thế là anh nhanh nhẹn tránh khỏi bẫy, đi về căn phòng màu xanh tím.
Lúc này, loa phát thanh thông báo: "Người chơi số 4 đã thoát khỏi phòng giam! Người chơi số 4 đã thoát khỏi phòng giam!".
"Kẻ đáng ghét kia lại tới rồi".
Tề Viễn lầm bầm đi vào trong phòng màu xanh tím.
Chờ khi anh tìm được chìa khóa, hủy nó đi, ra khỏi phòng thì lập tức ngạc nhiên –
Lâm Hi đang đứng ngay trước mặt anh.
"Quả nhiên anh đã tìm được chìa khóa màu lam, bắt đầu vào phòng màu chàm".
Lâm Hi lạnh lùng nói.
Vì để tránh bị đối phương hỏi: "Đã tìm được chìa khóa màu chàm sao lại không thoát ra khỏi đây", Tề Viễn cất lời hỏi trước, "Cho nên anh cố ý đến căn phòng màu xanh tím này để lấy chìa khóa đi sao? Cho dù không có chìa khóa, không thể mở khóa, nhưng anh cũng không muốn để tôi qua ải nhỉ?"
Rõ ràng vừa rồi chính mình tự tay tiêu hủy chìa khóa màu chàm trong căn phòng này, bây giờ Tề Viễn lại giả vờ mình mới là người bị hại, oán giận đối phương.
Lâm Hi sững sờ, vẻ mặt ngạc nhiên vô cùng, bật thốt lên: "Anh không tìm được chìa khóa thoát ra ngoài sao? Sao có thể?"
Tề Viễn lạnh lùng, hỏi lại: "Dựa vào đâu tôi có thể tin chuyện này không phải anh làm chứ?"
"Bởi vì tôi định đứng đợi anh lấy đồ xong thì cho tôi chìa khóa màu lam".
Lâm Hi nghiêm túc nói: "Không phải sau khi anh tìm được chìa khóa màu chàm thì chìa khoá màu lam sẽ mất