Nghe thấy tiếng thông báo, bước chân số 5 ngừng lại – số 2 bị giam rồi? Vậy cô có nên đến căn phòng xanh đen nữa không? Hay chạy đến phòng xanh đá?
Không chờ cô nghĩ kỹ, Tề Viễn đã đi gần cô, giơ tay dính dung dịch đặc biệt dán lên bảng tên của số 5.
"Bên ngoài nguy hiểm lắm, cô về phòng giam đi".
Tề Viễn mỉm cười vô tội.
Số 5 cứng họng.
Bên ngoài nguy hiểm vì ai hả? Nhưng không đợi cô nói được lời nào, ánh sáng trắng lóe lên, cô đã bị đưa trở về phòng giam.
Loa phát thanh lại tiếp tục thông báo: "Người chơi số 5 đã bị bắt giam! Người chơi số 5 đã bị bắt giam!".
Lâm Hi tìm nửa ngày mà chưa thấy mật mã, buồn bực nghĩ, hay là phá cửa?
Quốc Đống đã tuyệt vọng, thành thật nằm trên giường ngủ một giấc, đợi trò chơi kết thúc.
Đến lúc này, bốn phạm nhân đều bị giam trong ngục, không ai còn có thể ngăn cản Tề Viễn.
Rẽ một cái, Tề Viễn thoải mái đi đến mục tiêu cuối cùng – căn phòng màu xanh đen.
Anh vặn khóa cửa, hơi đẩy cửa phòng ra, không vào ngay lập tức.
Một giây sau, mười khẩu súng nước trong phòng bắt đầu bắn phá, bom nước cũng rơi xuống.
Tề Viễn không nói nên lời, nghĩ thầm, đúng là cái bẫy này không thèm phân biệt người nào tới đã tấn công ngay.
May mà anh là người thiết kế nên biết cách tránh thoát.
Bom nước và súng nước được nối với chốt cửa, chỉ cần có người mở cửa nó sẽ tấn công ngay.
Mười giây sau, bom nước đã rơi xuống, súng nước cũng quay về trong tường, Tề Viễn mới đẩy cửa bước vào.
Sau khi vào cửa, chuyện đầu tiên anh làm là mở tủ trong phòng.
Trong tủ có một chiếc máy bắn đã đang chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng thứ nó định bắn không phải đá, mà là một túi đựng dung dịch đặc biệt.
Máy bắn đá này không những có công dụng nhắm chuẩn mục tiêu mà còn đánh bất ngờ, lực sát thương rất lớn.
Tề Viễn nhanh chóng tháo túi dung dịch ra, lúc này mới than nhẹ: "Chỉ cần không dựa vào bức tường phía nam thì sẽ không thành vấn đề."
Bẫy số 1, bom nước trên cửa ra vào.
Bẫy số 2, mười khẩu súng nước trên tường.
Bẫy số 3, máy bắn đá trong tủ.
Bẫy số 4, tường đầy dung dịch đặc biệt.
...
Trong căn phòng này, cơ quan khắp chốn, chỗ nào cũng có sát khí.
Tề Viễn cảm nhận sâu sắc, trừ người thiết kế ra, những người chơi khác mà sống được trong này đúng là chuyện vô lý.
Vì thế Lâm Đông Dương vừa bước vào đã bị súng nước tiêu diệt ngay.
Mặc kệ những chuyện khác, Tề Viễn nhanh chóng tìm khắp phòng.
Căn phòng này quá nhiều bẫy, chính anh là người thiết kế cũng thấy khó chịu nổi, cho nên anh không muốn ở đây lâu nữa.
"Màu chàm..." Tề Viễn nhìn quanh, vừa đi vừa chú ý từng nơi.
Bỗng nhiên, ánh mắt anh dừng lại.
Anh bước nhanh đến giường, kéo lui giường ra.
Sau giường có khảm một cái tủ sắt có ổ khóa màu chàm.
Tề Viễn mỉm cười, lấy chìa khóa màu lam mở ổ khóa.
Cuối cùng, một chiếc chìa khóa màu chàm yên lặng xuất hiện trước mặt anh.
"Phá hủy".
Vừa dứt lời, chìa khóa màu chàm biến thành những mảnh ghép, nhạt dần, biến mất.
Trò chơi mới bắt đầu chưa đến một tiếng, thắng lợi đã rõ.
Đồng hồ màu đen bên tay phải "tít tít tít" nhắc nhở.
Tề Viễn cúi đầu xem.
[Chúc mừng người chơi nhận được phần thưởng giành cho người thắng cuộc]
[Cấp bậc hiện tại của bạn là lv3.
Nếu tiếp tục thắng thêm ba trò chơi khác, đồng thời có tỷ lệ thắng là 50% trở lên, bạn sẽ trở thành người chơi lv4.
(Tỷ lệ thắng hiện tại của bạn là 69,56%.
Bạn đã tham gia hai mươi ba trò chơi, chiến thắng mười sáu lần)]
[Đồng hồ có thể hiển thị thông tin của những người chơi có cấp độ thấp hơn, hiện giờ bạn có thể xem thông tin của người chơi lv.0, lv.1 và lv.2]
[Chúc mừng bạn đã giành được MVP của trò chơi lần này]
[Ba mươi giây sau bạn sẽ được đưa ra khỏi trò chơi]
[Chú ý: Sau khi rời khỏi trò chơi, bạn không được phép đề cập đến Gameshow vô hạn với bất cứ người nào không phải người chơi]
"Xong rồi." Tề Viễn lộ ra vui vẻ, cả người thoải mái hẳn.
Một nơi khác, trong phòng giam đơn vang lên những tiếng gầm thét.
"Tên khốn Tề Viễn! Kẻ lừa đảo!"
"Gián điệp tìm được cả bốn chiếc chìa khóa màu chàm...!Trò chơi này chơi thế nào được chứ?!"
"Biết người biết mặt không biết lòng, làm mình còn tưởng anh ta là người tốt!"
Ngược lại Quốc Đống lại như được giải thoát: "Ôi, trời ơi, cuối cũng cũng kết thúc rồi".
Tề Viễn không hay biết những chuyện này, lẳng lặng chờ hệ thống đưa mình đi.
**
Trong căn nhà của Tề Viễn, Hứa Giai đang ăn cơm.
Ai ngờ ánh sáng trắng lóe lên, bạn học trúc mã đã được đưa về.
Lần đầu trông thấy người chơi khác kết thúc trò chơi, Hứa Giai thấy rất mới lạ, gác đũa, hưng phấn chạy đến.
Cô chớp chớp mắt, cúi đầu lại gần đánh giá, hỏi thăm: "Có cảm giác gì? Có phải mệt lắm không?"
Tề Viễn hôn lên má cô một cái, lẩm bẩm: "Ngủ ngon".
Giọng nói nhỏ dần không nghe rõ nữa, mí mắt cụp xuống, một giây sau đã ngủ thiếp đi.
Hứa Giai che má, cả người cứng đờ, khó nén được vẻ khiếp sợ.
Nhưng ngay sau đó, cả đáy lòng cô toàn tiếng rít gào.
Ngủ ngon cái gì chứ, bây giờ rõ ràng là thời gian ăn cơm! Tên nhóc này có biết trước mặt mình là nam hay nữ hay không mà dám hôn xuống hả!
Ngón tay cô giơ ra mấy lần định bóp cổ người nào đó, nhưng nghĩ đến chuyện Tề Viễn trước khi vào trò chơi còn phải nấu cơm cho mình, Hứa Giai lại thu tay về.
Giơ tay rồi lại thu tay mấy lần, Hứa Giai tức giận đóng cửa, mang cơm về nhà ăn.
Không biết đã qua bao lâu, Tề Viễn từ trong cơn mơ tỉnh lại.
Nhớ đến chính mình đã thơm thanh mai một cái, anh bất giác bật cười: "Lâu lắm rồi không nằm mơ".
Sau đó không quan tâm đến chuyện này nữa.
Hôm sau, Hứa Giai ôm tay trước ngực, thẩm vấn người nào đó: "Nghe nói cậu chưa có bạn gái, độc thân từ trong bụng mẹ đến giờ? Thế mà thơm má người ta quen thuộc quá nhỉ?"
Động tác của Tề Viễn dừng lại, kinh ngạc nhìn cô.
Vậy đó không phải mơ? Anh thơm má người ta thật rồi?
Sắc mặt Hứa Giai khó coi, mím chặt môi, lộ ra biểu cảm tớ rất không vui.
Tề Viễn nhanh chóng bình tĩnh lại, dùng giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng nhất nói chuyện với cô, ra vẻ như không có chuyện gì: "Sao nghiêm túc thế? Đâu phải cậu chưa từng hôn tớ? Thơm má thôi mà".
Hứa Giai nghẹn lời, đúng là