Chú thích nhỏ: Running Man – tập 151
Hứa Giai kéo tay áo Tề Viễn, hỏi nhỏ: "Nội dung trò chơi còn chưa biết, tranh với hắn làm gì?"
Tề Viễn buông người đàn ông to khỏe kia ra, cao giọng giải thích: "Căn cứ kinh nghiệm của tôi thì trò chơi lần này là trò chơi đồng đội.
Trình tự người chơi bị loại sẽ là từ 1 đến 8, hoặc từ 8 đến 1".
"Chọn số ở giữa, vậy thì cho dù là loại từ 1 hay từ 8 cũng không lập tức đến lượt mình".
"Nếu là trò chơi đồng đội, dưới tình huống chưa biết bắt đầu loại từ đâu thì đương nhiên người chơi càng mạnh càng phải lấy được số ở giữa".
Lúc này cả đám người mới hiểu ra.
Hứa Giai chớp chớp mắt.
Cậu dám đảm bảo đây đúng là trò chơi phải hợp tác chứ? Mà nếu đúng là hợp tác thật, vậy thì cậu có chắc chắn rằng cả đội sẽ chiến thắng, hay là chỉ người sống sót mới thắng?
Tề Viễn vô tội nhìn lại, đương nhiên là không chắc chắn rồi.
Chỉ đơn giản là cầm số ở giữa thì ổn định nhất, chuyện khác...!quan tâm làm gì!
Hứa Giai nghĩ thầm, tên này chỉ giỏi ăn nói lung tung! Dù sao sau khi sắp xếp xong rồi, cuối cùng phát hiện không có chuyện này, những người khác hối hận cũng không kịp.
Nhưng lời Tề Viễn nói ra lại không bị ai tỏ vẻ nghi ngờ.
Thậm chí có người chủ động nói: "Tôi biết cậu ấy, cậu ấy là Tề Viễn, là người chơi cao cấp.
Tôi cảm thấy chúng ta nên nghe lời cậu ấy".
Quen à? Hứa Giai tiếp tục dùng ánh mắt dò hỏi cậu bạn.
Tề Viễn nhìn trời, quỷ mới biết anh ta là ai!
Hứa Giai nghĩ thầm, lỡ đâu kết quả là tám người đấu nhau thì anh bạn đang nói chuyện lúc này chắc là sẽ có biểu hiện đặc sắc lắm.
Một lát sau, sáu người còn lại thương lượng xong, chọn ra thứ tự.
Dòng chữ to màu vàng lúc này mới tiếp tục thông báo: "Trò chơi vòng này có tên là Kẻ Truy Kích.
Nhóm chạy trốn bao gồm tám người chơi".
"Tòa nhà này có tổng cộng 10 tầng, bên trong có 108 chiếc CCTV, Kẻ Truy Kích đang theo dõi mọi người.
Trước khi tất cả CCTV bị tắt đi, Kẻ Truy Kích ở trong trạng thái vô địch.
Sau khi tắt tất cả CCTV, người chơi mới có thể tấn cống Kẻ Truy Kích.
Xé được bảng tên của Kẻ Truy Kích, nhóm người chơi chạy trốn giành được thắng lợi (những người đã bị loại cũng được nhận phần thưởng chiến thắng)".
"Người chơi hãy tìm ra CCTV, và cẩn thận tránh bị Kẻ Truy Kích tấn công".
"Chú ý: Kẻ Truy Kích sẽ tấn công người chơi theo thứ tự".
Tiếp theo là phần thưởng chiến thắng.
[Giành được thắng lợi trong trò chơi này, mỗi thành viên trong nhóm trốn chạy sẽ nhận được phần thưởng trị giá 300.000 tệ]
Nhìn thấy những dòng chữ này một cái, những người ở đây đều hiểu – đúng y như Tề Viễn nói, đây là trò chơi đồng đội, chữ số tượng trưng cho thứ tự bị loại bỏ.
Trước mắt căn cứ theo thực lực và sự phân chia của các người chơi, trong giai đoạn đầu tiên của trò chơi này, nhóm bọn họ đã chiếm được môt ưu thế nhỏ.
Con ngươi Hứa Giai hơi dao động, cô nghĩ, tất cả đúng như Tề Viễn suy đoán, như vậy thì sau này lời nói của Tề Viễn trong đoàn đội chắc chắn sẽ có sức nặng.
Quả nhiên, Tề Viễn hắng giọng một cái, không hề khách khí chỉ đạo mọi người: "Trước tiên mọi người hãy chia nhau ra, mau chóng tắt CCTV đi.
Đợi khi người đầu tiên bị loại bỏ xuất hiện thì chúng ta có thể đoán được trình tự bị loại, sau đó sẽ sắp xếp lại các mục tiêu".
Đồng thời, anh căn dặn số 1 và số 8: "Hai người có khả năng bị bắt sớm nhất.
Thế nên tôi không yêu cầu hai người đi tắt CCTV nữa, hãy cố chạy trốn, kéo dài thời gian hết mức có thể".
Số 1, số 8 đều gật đầu.
Trò chơi chính thức bắt đầu.
Tám người nhanh chóng chia ra, tranh thủ đi tìm CCTV.
Tề Viễn bước nhanh đến bên cạnh thanh mai, nhẹ nhàng nói: "Đừng lo..."
Không chờ anh nói xong, Hứa Giai đã nghiêng mặt sang, bình tĩnh nói: "Tớ chả lo chút nào".
"Kẻ Truy Kích có thể nhìn thấy hành động của nhóm người chạy trốn, cũng tìm ngay ra được mục tiêu ở chỗ nào.
Vậy nên nếu trình tự loại bỏ là từ số 1 đến số 8, thì lúc đến lượt tớ bị loại, tớ sẽ tắt hết CCTV của tầng này, để Kẻ Truy Kích không tìm được mình".
"Nếu trình tự là từ số 8 đến số 1, đến lượt cậu bị loại, chắc chắn cậu có thể khống chế đối phương.
Chỉ cần không xé được cậu thì Kẻ Truy Kích không thể tiếp tục loại người tiếp theo".
Vừa nói, Hứa Giai vừa nở nụ cười: "Nhiệm vụ kéo dài thời gian quan trọng nhất đã có tớ với cậu đảm nhiệm, những người chơi khác chỉ có nhiệm vụ đơn giản là đi tắt CCTV.
Tớ không hề cảm thấy trò chơi này khó chơi chút nào".
Tề Viễn nhìn thanh mai nhà mình một lúc lâu, bỗng nhiên thở dài một tiếng, cảm giác thất bại dâng lên – cô ấy suy nghĩ logic quá, chẳng có cơ hội cho mình thể hiện.
Hứa Giai vỗ vỗ bả vai đồng đội, khen ngợi: "Nhưng mà tớ thấy, chuyện quan trọng nhất chính là chia số rất tốt! Nhờ có cậu nên tránh được không ít phiền phức."
Tề Viễn vô thức nhếch môi, nghiêm túc thêm lời: "Tớ cũng thấy vậy".
Nói chuyện xong, hai người chia nhau ra, mỗi người tìm CCTV ở một hướng.
Trong phòng giám sát, hình ảnh từ 108 CCTV tập trung về đây, ba Kẻ Truy Kích nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười khổ.
Một người nói: "Cuối cùng tôi cũng biết, vì sao một nhóm người chạy trốn thế này mà cần đến 108 cái CCTV, lại còn cần đến ba người đi bắt.
Có Tề Viễn ở chỗ này, một người không thể nào giải quyết được".
Một người khác nói: "Bây giờ phải làm sao? Tôi cảm thấy ba người cũng không đủ.
Phải có tám Kẻ Truy Kích, ba người chạy trốn may ra mới đủ".
Người thứ ba không còn luyến tiếc gì cuộc đời này: "Có thể bỏ chơi không? Tôi không muốn chơi nữa".
Ba người cùng nhau thở dài.
Một người chủ động tự giới thiệu, "Làm quen chút chứ? Tôi là Chu Hành, người chơi lv.3, đã bị Tề Viễn lừa không ít lần.
Người này đúng là ôn thần, mỗi lần gặp phải là không có chuyện gì tốt cả.
Lần này có