Edit: Bánh
Tôi lúng túng không biết làm sao, bèn lấy viên kẹo mà bác gái bán đồ dùng thay cho tiền thối để đưa lại cho cô ấy, móc khăn giấy ra lau nước mắt cho Hồ Hiểu Vũ, bảo cô ấy đừng khóc.
Tôi đưa Hồ Hiểu Vũ về tới cửa lớp của cô ấy, người kia khẽ nói tiếng cảm ơn, tôi lại vô cùng rộng lượng mà phất tay.
Lúc tôi xoay người chuẩn bị về lớp của mình, bỗng nhìn thấy Văn Sở Dự đang đứng ở một đầu hành lang, trên mặt là chiếc mắt kính hẹp dài gọng đen, vô cùng ra dáng một tên lưu manh giả danh tri thức.
Cậu ấy đứng khoanh tay, nghiêng đầu, nhìn tôi cười.
Cơ mà cũng không hẳn là cười, chỉ là tạm nhếch môi lên thành một độ cong vừa phải mà thôi.
Trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của Văn Sở Dự, bỗng rùng mình một cách vô cớ.
Sau đó, mãi cho đến khi tan học, cậu ấy cũng không thèm để ý đến tôi nữa.
Tôi mở bịch snack khoai tây đưa qua bên đó, cậu ấy nói mình không muốn ăn; tôi nhận được bài kiểm tra môn toán, muốn hỏi cậu ấy vài câu, người kia còn không thèm ngẩng đầu lên, nói, tớ không biết.
Tôi thất tình rồi sao.
Tôi đoán vậy, thế nên vào tiết tự học buổi tối, thầy giảng thế nào tôi cũng không nghe lọt tai được một chữ.
Tôi ngây ngẩn nhớ lại những chuyện bị fuck boy đùa giỡn tình cảm rồi lừa lên giường của các chị gái trên mạng, bằng kinh nghiệm hóng hớt suốt bao nhiêu năm trên Weibo cùng QQ của mình, cộng thêm mấy lời phân tích hợp lý lúc sau, tôi cảm thấy mình cũng đã bị y chang rồi.
Văn Sở Dự là một người dễ hòa nhập, ai cũng thích cậu ấy, bên cạnh cậu ấy không bao giờ thiếu gái.
Nhưng con người ai rồi cũng sẽ thấy chán, thế nên cậu ấy lên cấp ba rồi lại muốn đi tìm niềm vui mới, thế là xuống tay với người bạn ngồi cùng bàn là tôi.
Từ lúc bắt đầu cưỡng hôn tôi, đến những lời nói thích không ngừng kia, đều là để dụ tôi lên giường.
Quan trọng nhất chính là, mấy thằng fuck boy trong chuyện kể của các chị gái lúc lên giường đều không đeo bao, hôm qua cậu ấy cũng không đeo.
Tôi thất tình rồi, hoặc là, tôi còn không có tình để mà thất.
Nhưng tôi vẫn không quên dự định của mình: Nếu có một ngày Văn Sở Dự không cần tôi nữa, tôi sẽ trói người kia lại rồi tự sát trước mặt cậu ấy.
Tiếng chuông tan học cũng không thể xen ngang vào những suy nghĩ rối loạn của tôi, tôi vừa thu dọn sách vở một cách máy móc, vừa tính toán xem chết kiểu gì sẽ để lại ấn tượng thật sâu về mặt thị giác cho người khác.
Chắc là mổ bụng nhỉ —— máu trào ra từ miệng vết thương, ruột lòi ra theo vết rạch của con dao.
Chắc là cũng đủ để lưu lại bóng ma tâm lý cả nửa đời rồi.
Nhưng giờ tôi vẫn chưa tìm được dao, thôi thì chờ thêm vài ngày vậy.
"Tạ Trạch Vũ, Tạ Trạch Vũ!"
"Tớ kêu cậu cả buổi rồi đó, sao cậu không để ý gì đến tớ vậy?"
Bả vai tôi bị siết chặt, tôi từ từ quay đầu lại, nhìn thấy Văn Sở Dự đang cau mày, trông vô cùng phẫn nộ.
"......!Mất tập trung, không nghe thấy." Tôi rất thật thà.
"Tớ hỏi là hôm nay cậu có muốn tới nhà của tớ không?"
"Có phụ huynh, không hay lắm đâu."
Cậu ấy bĩu môi: "Nhà tớ không có ai cả, ba mẹ cũng không ở nhà, đi hết rồi.
Cậu có tới hay không?"
Tôi về nhà với cậu ấy, Văn Sở Dự cứ như mỹ nhân ngư đang ca hát trên biển, không ai là không bị tiếng ca kia dụ dỗ mê hoặc, mà cậu ấy còn cố tình chỉ hát cho một mình tôi nghe.
Lỗi của cậu ấy cả.
Tôi không biết cậu ấy đưa tôi về nhà là để làm gì, thế nên đành ôm ba lô hỏi một câu vô cùng ngây thơ rằng bàn học của cậu đủ lớn không, có thể đủ để hai người ngồi làm bài tập chung với nhau không.
Người kia cười một tiếng, nói, đủ lớn chứ, sao có thể không đủ.
Văn Sở Dự không lừa tôi, bàn học của cậu ấy thật sự rất lớn, ít nhất là đủ để tôi có thể nằm hết lên trên đó.
Không phải tôi đang bốc phét đâu, tôi đã tự mình trải nghiệm để có thể đúc kết ra được câu nói đó, vì tôi đang bị cậu ấy đè trên cái bàn kia, thằng em tôi cũng bị người kia siết chặt.
Cậu ấy dùng sức rất mạnh, tôi đau đến mức thở phì phò.
"Tớ thích cậu." Văn Sở Dự nói.
Tôi mắng cậu ấy là đồ ngu ngốc, thế là nơi yếu ớt của tôi lại càng bị siết chặt, người kia bắt đầu sục một cách hung hăng.
"Đau......!Đau! Con mẹ nó, buông tớ ra!"
"Không buông.
Sao hôm nay cậu không đưa kẹo cho tớ?"
"Kẹo Pim Pom có 5 tệ cậu cũng muốn giành, cậu bệnh hả."
"Cậu không được cho người khác kẹo."
Tôi không thèm quan tâm tới cậu ấy nữa, chính mình thì đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, có người thu dọn hậu quả cho rồi mà còn dám trách sao người ta không cho mình kẹo cơ đấy, ngốc muốn chết đi được.
"Gọi chồng thì tớ sẽ bỏ qua cho, còn không thì tớ sẽ chơi nát cậu."
"Cút đi."
Tôi không giữ miệng nữa, mắng chửi hung dữ lung tung với cậu ấy, mà động tác trên tay Văn Sở Dự cũng càng lúc càng thô bạo, không được bao lâu thì tôi đã bắn, chất lỏng trắng đục vung vãi trên bàn học, dây lên cả sách cùng tập giấy nháp.
Cậu ấy sửa sang lại quần áo giúp tôi, ôm lấy tôi từ phía sau, hôn lên mặt tôi từng chút một.
Rồi cánh tay lại dần chuyển lên phần cổ tôi, càng lúc càng siết chặt.
Văn Sở Dự hôn tai tôi, nói cậu ấy thích tôi lắm, còn mắt tôi thì dần tối sầm, hình như tôi sắp ngất con mẹ nó rồi.
Đây không phải là cái ôm dịu dàng, mà là siết cổ thì có, tôi cảm thấy mình sắp bị cậu ấy giết chết mất thôi.
Vào lúc tính mạng lâm vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, con người sẽ luôn bộc lộ ý thức sinh tồn vô cùng mãnh liệt, tôi cố gắng giãy giụa, bắt lấy cánh tay cậu ấy, muốn thoát ra khỏi đó.
Phản kháng không có tác dụng, nhưng cậu ấy vẫn kịp buông tôi ra, ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng giúp tôi hít thở.
Đại não tôi trống rỗng, tôi quên mất mình đã làm cái gì mới có thể khiến một người đang kích động như cậu ấy bình tĩnh trở lại, hình như là do tôi túm lấy ống tay áo của Văn Sở Dự, làm lộ ra đống chữ Tạ Trạch Vũ chằng chịt do chính tay tôi viết lên tay cậu ấy hôm qua, mà cậu ấy cũng thấy được.
Chờ đến lúc hơi thở của tôi đều trở lại, cậu ấy dùng vẻ mặt mếu máo như sắp khóc tới nơi nói xin lỗi tôi, tôi liền chớp thời cơ, túm tóc cậu ấy, đè đầu Văn Sở Dự lên bàn học.
.
||||| Truyện đề cử: Đưa Cơ Trưởng Về Làm Vị Hôn Thê |||||
"Con mẹ nó cậu điên rồi đó hả." Tôi rống lên.
Trên bàn học vẫn còn tinh dịch của tôi, tôi cố ý ấn mặt cậu ấy vào chỗ đó, làm dơ khuôn mặt xinh đẹp kia rồi mà tôi vẫn chưa hả giận, thế là lại túm cổ áo Văn Sở Dự, đẩy cậu ấy ra sàn nhà.
Tôi ngồi lên người cậu ấy, móc dây tai phone