Edit: Bánh
Trước năm 15 tuổi, cuộc sống của tôi có thể nói là vô cùng bình yên êm đềm.
Bố mẹ tôi đều rất bận rộn, ai cũng có sự nghiệp riêng.
Bố tôi là cơ trưởng, chuyên bay các chuyến quốc tế, quanh năm suốt tháng bay lượn trên bầu trời; mẹ tôi là phó chủ tịch của một công ty đa quốc gia, một khi đã làm việc thì sẽ không có điểm dừng, nhà đối với bà chắc cũng chỉ là một nơi để ngủ.
Thế nên cơ hội để bố mẹ tôi gặp nhau trong một năm cũng không nhiều nhặn gì được bao nhiêu.
Bọn họ tôn trọng nhau, khách sáo như khách, không mặn mà gì với nhau cho lắm, đó là một loại cân bằng kì diệu mà gia đình tôi đã duy trì trong suốt những năm đó.
Nhưng sự cân bằng này đã tan tành vào năm tôi tốt nghiệp cấp hai.
Hai năm trước, vào kì nghỉ hè, một con đại bàng vốn luôn bay lượn trên bầu trời như bố tôi lại hạ cánh, ở nhà rảnh rỗi, lý do là vì ông ấy được giao trọng trách sửa đổi sổ tay phi hành (nghe nói hồi đó ông ấy còn lái máy bay chiến đấu trong quân đội và được huy chương hạng nhì nữa cơ).
Bố tôi bắt đầu xuất hiện nhiều hơn trong cuộc sống hằng ngày của tôi, cơ mà tôi cũng không có thời gian để tham gia tiết mục bồi dưỡng tình cảm cha con, vì tôi bận lắm, không rảnh.
Lúc đó ngày nào tôi cũng đi học IELTS tại các trung tâm, học từ đơn nhiều đến nỗi quên cả tiếng Trung —— vì ba mẹ tôi dự định sẽ cho tôi đến nước Anh để học cấp ba.
Nếu mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch, thì cuộc sống bình yên của tôi vẫn sẽ kéo dài thêm mấy năm, nhưng không, hiệu ứng cánh bướm do một bánh răng trong guồng quay đem lại thường rất khó lường, mà kết quả lại là long trời lở đất.
*Hiệu ứng cánh bướm: Một việc này sẽ kéo theo sự biến đổi của một chuỗi sự việc khác.
Tôi chỉ nhớ rõ đó là vào một buổi tối nọ, sau khi kết thúc một ngày học tập đầy căng thẳng, tôi lê tấm thân mệt mỏi trở về nhà.
Ngay khi tôi vừa mở cửa ra, tiếng cãi vã inh ỏi liền xuyên qua màng nhĩ khiến tai tôi như ù đi, tim cũng đập loạn xạ vì sợ hãi.
Tôi không dám đi vào, chỉ dám trốn trong lối ra vào nghe bọn họ cãi nhau.
Một lúc lâu sau, tôi mới hiểu được bọn họ đang lớn tiếng với nhau vì chuyện gì.
Bố tôi ngoại tình, người thứ ba là đàn ông.
Hơn nữa không phải vì muốn tìm cảm giác mới mẻ nên mới đi làm chuyện kích thích như thế, mà ông ấy đã luôn là một người đồng tính, và đã luôn xằng bậy như thế suốt nhiều năm qua.
Ông kết hôn với mẹ tôi cũng chỉ vì muốn che mắt gia đình mình, thêm vào đó là muốn duy trì nòi giống cho dòng họ.
Một người mạnh mẽ rắn rỏi như mẹ tôi, chắc chắn sẽ không chịu đựng được chuyện nhục nhã khi mình bị xem như một cái máy đẻ, một cái tử cung di động được.
Thế nên bà đã quyết định ly hôn, mà tôi phải do bà nuôi, bố tôi đừng hòng đưa tôi đi.
Mẹ tôi là một doanh nhân thành đạt, nhưng lại không phải là một người mẹ đủ tiêu chuẩn.
Bà bị một người đồng tính là bố tôi lừa dối gần nửa đời người, sự bức bối về mặt tâm lý lẫn sinh lý đã khiến người phụ nữ này gần như suy sụp.
Thế nên bà dùng những mánh khóe cùng tư tưởng có thù phải báo trên thương trường kia, áp dụng hết lên người tôi.
Đồng tính luyến ái sẽ di truyền, bà sợ tôi cũng sẽ biến thành một kẻ đồng tính luyến ái đầy ghê tởm, nên mới mời tên bác sĩ tâm lý tên La Hạ này đến để chữa trị cho tôi.
Thêm vào đó, tôi cũng không được cho đi du học nữa, vì liệu trình chữa trị đồng tính là cả một quá trình lâu dài.
Tất nhiên đây không phải là bác sĩ đàng hoàng, vì những bác sĩ chân chính sẽ nói đồng tính luyến ái không phải là một căn bệnh.
Nhưng người phụ nữ kia đã quen với sự độc đoán của mình, việc mà bà ấy đã quyết, không một ai có thể làm lung lay nổi, bà ấy thà mời một tên lang băm tới, cũng không thèm bố thí cho đứa con của mình chút bao dung cùng thấu hiểu nào.
Apomorphine bắt đầu phác tác trong cơ thể tôi, tôi bắt đầu nôn mửa một cách mất kiểm soát.
Cả người tôi cuộn tròn, đập đầu xuống đất đầy bất lực chỉ để tống khứ cảm giác muốn ói đang hoành hành trong thân thể mình.
"Đồng tính luyến ái là vi phạm quy luật tự nhiên, con hiểu chưa."
La Hạ túm tóc tôi, buộc tôi phải ngẩng đầu lên nhìn những tấm hình liên quan đến đồng tính luyến ái mà hắn đã chuẩn bị từ trước, xem tới đâu, trợ lý của hắn sẽ dùng roi mây tẩm nước quật vào người tôi tới đó, còn tôi chỉ có thể cắn môi, cố gắng không phát ra tiếng rên rỉ khi bị đánh.
Tôi ngoảnh đầu, nhìn về phía vị phu nhân được xưng là mẹ tôi đang ngồi ở bên cạnh, chỉ cảm thấy sợ hãi.
Tôi bỗng nhớ đến bộ phim tên là Sói già phố Wall mà mình đã từng xem trên mạng mấy năm về trước.
Những kẻ mất trí trong phim sẽ làm bất cứ chuyện gì chỉ để kiếm tiền, cắn ma túy tới mức nghiện, dâm loạn thành thói, hành động điên rồ chỉ để giảm bớt áp lực cùng trách nhiệm trên vai mình.
Tôi nghĩ mẹ mình cũng chính là một trong đống người điên loạn kia —— vẻ ngoài hào nhoáng, cử chỉ khéo léo, bên trong lại là một đống rác thối rữa, nếu không thì ai lại đi lấy việc tra tấn con ruột của mình làm niềm vui chứ.
Có lẽ là do ánh mắt tôi trừng bà ấy quá ác độc, người phụ nữ kia liền mở miệng, nói: "Tiểu Vũ, con không tự quản được mình, thì để mẹ quản, con phải biết sống có kỷ luật."
La Hạ cũng nói nhỏ bên tai tôi, "Tạ Trạch Vũ, con phải biết tuân thủ theo kỷ luật."
Sau đó là một cú giật điện.
Tôi ngất xỉu.
Lúc tỉnh dậy, trong nhà đã tối om, chỉ còn lại một mình tôi.
Dây thừng trói trên người đã được cởi bỏ, nhưng tôi vẫn không có sức để đứng dậy nổi, chỉ có thể bất lực nhìn trần nhà.
Một lát sau, hoặc cũng có thể là rất lâu sau, chân trời bắt đầu lóe sáng, tiếng chim nô đùa vào buổi sáng sớm vang lên, sau vài tiếng loạt soạt, cửa nhà tôi lại bị mở ra.
Là dì Lưu, người được thuê đến để chăm sóc cho tôi.
Nhìn thấy tình trạng của tôi, dì ấy đã rất hoảng sợ, vừa lẩm bẩm thương tiếc rằng đây đúng là tạo nghiệp, vừa muốn đỡ tôi lên, nhưng toàn bộ xương cốt trên thân thể tôi đều như một đống bùn nhão, không chịu sự điều khiển của não bộ.
"Dì Lưu......!Con mới tỉnh lại thôi, từ từ rồi sẽ ổn.
Dì gọi điện cho thầy xin nghỉ học giúp con đi."
Dì Lưu đã bắt đầu chăm sóc tôi từ năm ngoái, dì biết những gì mà mẹ tôi làm, nhưng dù có đau lòng cũng không thể giúp tôi được.
Nói khó nghe chút, thì dì ấy chỉ là bảo mẫu, không có tư cách để can thiệp vào chuyện của chủ.
Dì đưa tôi nằm lên trên sô pha, đắp chăn cho tôi thật cẩn thận, ngồi ở một bên nhẹ nhàng an ủi tôi.
Tôi rơm rớm nước mắt.
Khi con người ta lâm vào cảnh tủi hổ khốn cùng, sẽ luôn nhớ đến người yêu của mình đầu tiên.
Tôi nhớ Văn Sở Dự, tôi nhớ Văn ca của tôi.
Cậu ấy đâu rồi nhỉ.
Tôi nằm trên giường cả ngày, cố gắng suy nghĩ về rất nhiều thứ bằng bộ não đã rối bời của mình.
Tại sao con người sẽ thu hút lẫn nhau, tại sao ở một số quốc gia, đồng tính sẽ bị gán cho tội chết, nếu quy luật tự nhiên là chung hệ thì sẽ đẩy lùi lẫn nhau, vậy tại sao tôi lại như hết thuốc chữa mà đi thích Văn Sở Dự chứ.
Tôi không nghĩ ra