Chương 14
“Bác sĩ Phó.”
Bên ngoài truyền đến tiếng y tá hô lớn, “Người bệnh được phẫu thuật lần trước bỗng phát sốt.”
Phó Vân Hành nhanh chóng bỏ điện thoại di động vào ngăn kéo, đứng dậy sải bước đi về hướng phòng bệnh.
“Bao nhiêu độ?”
Y ta đi theo bên cạnh anh, thấp giọng nói: “37.8°.”
“Anh ấy có nói chỗ nào không thoải mái không?” Phó Vân Hành vừa hỏi vừa xem ghi chép tình trạng trước khi phẫu thuật của người bệnh.
“Anh ấy nói không muốn ăn uống gì cả, toàn thân mệt mỏi.”
Phó Vân Hành lên tiếng đáp lại, tình huống này không hay thấy nhưng cũng không hiếm.
Nói như vậy, việc người bệnh phát sốt sau một hai ngày phẫu thuật là một tình huống khá bình thường. Nhưng hiện giờ người bệnh đang phát sốt này đã làm phẫu thuật được một tuần, ở lại quan sát thêm hai ngày là có thể xuất viện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
……
Làm kiểm tra cho bệnh nhân thêm một lần nữa, dò hỏi mọi tình huống của cơ thể, biết được liều lượng thuốc anh ấy sử dụng trong mấy ngày nay, Phó Vân Hành gọi điện thoại cho Thúc Chính Dương vừa hay được nghỉ phép hôm nay, trao đổi về tình hình bổ sung thêm thuốc.
Người bệnh này là do bọn họ cùng nhau làm phẫu thuật, mặc dù Phó Vân Hành không phải bác sĩ mổ chính, nhưng đúng là cũng đi theo lên đài giải phẫu, khá hiểu rõ tình huống của người bệnh.
-
Xử lý xong tình huống người bệnh phát sốt, lúc anh lại trở lại phòng, di động lại có thêm mấy tin nhắn do Triệu Hàng gửi tới.
Cũng không khác mấy tin nhắn phía trước, chỉ là lúc này Triệu Hàng quay được hình ảnh cảnh Bác Mộ Trì nhảy lấy đà trên sân tuyết, đảo ván trên cao, lộn ngược một vòng.
Cuối cùng, anh ấy còn phát hiện người thực hiện là Bác Mộ Trì.
Triệu Hàng: [ Má má má!! Cậu biết người trong video là ai sao? Là Bác Mộ Trì là thần tượng của tôi!! ]
Triệu Hàng: [Cô ấy vừa mới tháo kính chắn tuyết và mũ xuống nói chuyện với người ta, tôi liếc mắt một cái đã nhận ra cô ấy. Cô ấy còn đẹp hơn cả trong màn ảnh! Tại sao lại có người lớn lên xinh đẹp như vậy chứ!]
……
Triệu Hàng: “Cậu nói tôi đi lên xin ký tên hoặc là xin chụp ảnh chung, cô ấy có đồng ý không?”
Triệu Hàng: “… Cậu ở đâu rồi.”
Phó Vân Hành xem xong tin nhắn của anh ấy, giảm âm lượng của điện thoại xuống mức thấp nhất, vẻ mặt tập trung xem hết video mới.
Xem hết tất cả, anh mới trả lời Triệu Hàng.
Phó Vân Hành: [ Cậu có thể thử xem, hẳn là cô ấy sẽ không từ chối cậu. ]
Tuy Bác Mộ Trì hơi không thích chụp ảnh chung với người khác, bởi vì cô cảm thấy mình không phải ngôi sao, cũng không phải là nhân vật nào đó vô cùng nổi tiếng.
Bất kể là trước khi lấy được huy chương vàng hay sau khi giành được nó, cô đều nói mình là một vận động viên rất bình thường. Thỉnh thoảng tự luyến với Đàm Thư hoặc người trong nhà, lúc ấy mới học theo danh hiệu mà đám người làm tin tức truyền thông, trêu chọc mình là trượt tuyết thiên tài.
Nhưng thật ra bản thân cô cũng không thích xưng hô đó.
Lúc còn nhỏ Phó Vân Hành tới sân trượt tuyết với cô rất nhiều lần, biết được thời gian mà cô dành cho trượt tuyết, số lần trượt ngã còn nhiều hơn so với người bình thường.
Cô có một chút tài năng, nhưng so với những nỗ lực và chăm chỉ cô bỏ ra cho trượt tuyết, tài năng của cô hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Điểm này, người sớm chiều ở chung với Bác Mộ Trì đều rõ.
Nhìn thấy Phó Vân Hành trả lời tin nhắn, Triệu Hàng bó tay mất nửa phút.
Triệu Hàng: [ Bác sĩ Tiểu Phó, cậu có thể trả lời muộn thêm chút nữa. ]
Phó Vân Hành: [ À. ]
Thấy tin nhắn lạnh lùng của Phó Vân Hành, Triệu Hàng cạn lời mắt trợn trắng.
Người bạn: “Sao? Nhắn tin với ai vậy?”
“Phó Vân Hành.” Triệu Hàng nói với anh ta, ngón tay cử động, không bao lâu đã chuẩn bị gửi tin nhắn thoại.
Người bạn liếc mắt nhìn cuộc hội thoại của hai người trên điện thoại, lại nhìn tin nhắn Triệu Hàng mới vừa gửi đi, cạn lời hơn cả anh ấy.
“Cậu thích chịu ngược hay là bình thường bị sự ưu tú của Phó Vân Hành ảnh hưởng nên có vấn đề à?”
Triệu Hàng thở dài, gãi lông mày nói: “Tớ cũng không nghĩ vậy, đây chẳng phải do Phó Vân Hành hy sinh lịch nghỉ đông, bảy ngày đều ở bệnh viện trực ban sao, nếu nhiều việc quá không lo hết, cũng không phải tớ không thể quay lại trước.”
Tin nhắn anh ấy vừa gửi cho Phó Vân Hành là hỏi anh bệnh viện có tình huống đột xuất nào hay không, có bận không, có thiếu người không, có cần anh ấy trở về hỗ trợ không.
Nghe anh ấy nói như vậy, người bạn im lặng một lát, vỗ vỗ bả vai của anh ấy tỏ vẻ thông cảm.
Bỗng dưng, di động của Triệu Hàng rung lên, là Phó Vân Hành kịp thời trả lời tin nhắn.
Lời ít ý nhiều lạnh lùng, chỉ hai chữ….không cần.
-
Nói hai câu với Triệu Hàng, trước lúc đặt điện thoại xuống Phó Vân Hành quét mắt nhìn WeChat, anh bỗng phát hiện hình chân dung của Trì Lục trong vòng bạn bè có hoạt động mới.
Anh rũ mắt, trong lúc lơ đãng ngón tay chạm vào, click mở.
Một bài viết mới, hiện ra trước mặt anh là một video Trì Lục đăng lên.
Cũng không khác là bao so với cái Triệu Hàng quay, là cô đang trượt tuyết. Nhưng lại không quá giống nhau, bởi vì Triệu Hàng chụp lén, người xem cũng không xem được hoàn chỉnh, mà cái Lục Trì đăng lại khá tốt, đã quay hết toàn bộ hành trình.
Lúc anh xem hết video, lượt thích bên dưới bài đăng lẫn bình luận đã rất nhiều, tất cả đều là người quen, trong đó còn bao gồm ba mẹ anh đang ở nước ngoài, vừa mới quay lại.
[ Bà Quý: Không hổ danh là Đâu Đâu!! Mẹ nuôi cũng yêu con. ]
[ Bác Mộ Trì trả lời bà Quý: Cái gì? Trước đây mẹ nuôi không yêu con sao? ]
[ Quý Vân Thư: Trước đây người mẹ nuôi chị yêu là em. ]
[ Trần Tinh Lạc: Em Đâu Đâu ngầu quá! Thi đấu xong nhớ phải dành thời gian cho chị, tới đoàn phim của bọn chị, chỉ đạo diễn viên trượt tuyết nha! ]
[ Bác Mộ Trì trả lời Trần Tinh Lạc: Chắc chắn, chắc chắn rồi, em muốn đi cùng Tiểu Quai tới xem trai đẹp. ]
[ Trì Ứng: Trai đẹp nào vậy? ]
[ Trình Văn Chanh: Là trai đẹp cao hơn em! ]
……
Cùng lúc đó, Bác Mộ Trì đang ôm di động vô cùng vui vẻ nói chuyện phiếm với người quen ở bên dưới bài đăng của Trì Lục.
Tất nhiên Trì Lục cũng thấy được.
Bà ấy tò mò hỏi: “Trai đẹp là ai?”
Sao bà ấy cũng không cũng không biết.
Bác Mộ Trì: “Nam diễn viên trong bộ phim truyền hình gần đây con hay xem.”
“…” Trì Lục nhớ lại, hình như lớn lên cũng được, “Bao nhiêu tuổi rồi?”
Bác Mộ Trì: “?”
Cô nhìn về phía Trì Lục tỏ vẻ khó hiểu, vẻ mặt vi diệu: “Hỏi cái này làm cái gì?”
“Mẹ chỉ tùy tiện hỏi một chút.” Trì Lục không để ý lắm, “Con gái của mẹ còn phải đi xem cậu ta, dù sao mẹ cũng phải biết một chút về tình trạng cá nhân của anh ta đúng không?”
Bác Mộ Trì không nói gì, cô vẫn chưa trả lời, Trì Ứng ngồi ghế phụ đã quay đầu lại, biết gì nói hết, “Mẹ, người đó tên Tần Văn, năm nay 27 tuổi, chưa kể lớn hơn Đâu Đâu tận 6 tuổi, lớn lên cũng không phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của nhà chúng ta, không đẹp trai như ba và con, con kiến nghị không cần đi xem, cũng không cần thăm hỏi sâu.”
“…”
Giọng nói vừa dứt, trong xe yên tĩnh một lúc.
Thừa dịp đèn đỏ, Bác Duyên đạp phanh rồi nghiêng mắt nhìn chằm chằm cậu.
Cảm nhận được ánh mắt mang theo sát khí của Bác Duyên, Trì Ứng không rõ nguyên do, rất cẩn thận nói: “Con… Con nói gì sai sao?”
Trì Lục hơi hơi mỉm cười, “Có phải con đã quên rồi không? Ba của con lớn hơn mẹ 6 tuổi.”
Trì Ứng: “…”
Bác Mộ Trì không nhịn xuống, xì cười ra tiếng, “Mẹ, con cảm thấy không phải em ấy đã quên, em ấy cố ý nhắc đến chuyện này, vạch trần vết sẹo của ba.”
Bác Duyên: “?”
Ông ấy quay đầu lại, vẻ mặt đầy ôn hòa đưa mắt nhìn Bác Mộ Trì, “Vết sẹo?”
Bác Mộ Trì nghẹn họng, chớp chớp mắt giả ngu: “Ơ? Con có nói như vậy sao? Không có mà, sao tuổi tác của ba có thể là vết sẹo chứ, ở trong lòng con ba luôn trẻ trung phong độ, mãi mãi mười tám.”
“……” Trì Ứng nghe cô vuốt mông ngựa bậy bạ, không thể nhịn được nữa đành nói: “Năm 18 tuổi ông ấy thật sự dám sinh chúng ta sao?”
Bác Duyên: “…”
Trì Lục: “…”
Hai người đối diện, thật sự cảm thấy cần phải dừng đề tài này lại, đừng tiếp tục đào sâu, không có ý nghĩa gì.
-
Một ngày trước khi rời nhà, Bác Mộ Trì cảm nhận được gấp bội tình yêu lẫn ấm áp.
Cô không hề muốn quay về đội huấn luyện chút nào, rồi lại không thể không đi.
Hôm nay là mùng năm, sau khi ăn bữa sáng xong, Bác Duyên lái xe đưa cô đến Sùng Lễ.
Mọi lần đều giống nhau, chỉ cần Bác Duyên không có việc lớn cần phải xử lý gấp, bọn họ đều sẽ tự mình đưa Bác Mộ Trì về đội huấn luyện.
Sùng Lễ lạnh hơn Bắc Thành một tí, tự lái xe mất ba bốn tiếng.
Bác Mộ Trì và Trì Ứng vừa lên xe đấu khẩu được hai câu đã bắt đầu ngủ, ngủ đến khi đến đích, hai người mới ung dung tỉnh giấc.
Làm nũng với Trì Lục một hồi, Bác Mộ Trì chỉ về phía căn cứ huấn luyện, “Ba mẹ, con đi vào đây.”
Bác Duyên vỗ đầu cô, “Đi đi, tháng 3 ba và mẹ con sẽ đến Nội Mông xem con thi đấu.”
Cô thi đấu, nếu có thể đi thì Bác Duyên và Trì Lục sẽ đi, cố gắng không bỏ lỡ.
Bác Mộ Trì cong môi cười, lần lượt ôm bọn họ, “Vâng, con sẽ nỗ lực, mọi người cũng chú ý sức khoẻ, nhớ phải nhớ con đấy.”
Trì Lục nhéo mặt cô, “Huấn luyện đàng hoàng, đừng