Chương 15
Chờ một lúc, Phó Vân Hành cũng không chờ được câu trả lời của Bác Mộ Trì.
Anh lấy điện thoại bên tai xuống nhìn một chút, cuộc gọi chưa tắt, tín hiệu cũng tốt.
Anh nhíu mày, tưởng rằng cô chưa nghe rõ, lại hỏi lại một lần nữa.
Bác Mộ Trì: "..."
Cô "À" một tiếng, giả vờ như thể lúc nãy mình chưa nghe rõ, "Gì ạ?"
Phó Vân Hành không quan tâm cô thật sự không nghe rõ hay là cố tình không nghe rõ, nhẫn nại nói lại lần thứ ba, "Anh hỏi triệu chứng cảm cúm của em, có chảy nước mũi hay không?"
"..." Bác Mộ Trì không biết Phó Vân Hành thật sự coi cô là người bệnh của anh, hay có ý gì khác. Chẳng lẽ anh không cảm thấy đối với con gái, câu hỏi này rất khó trả lời sao?
Chuyện chảy nước mũi này mà nói ra, thật sự hơi mất mặt.
Bác Mộ Trì đấu tranh trong giây lát, mập mờ trả lời: "Ừm."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Vân Hành không nghĩ nhiều, lại hỏi tiếp: "Nhiều không?"
"...?"
Bác Mộ Trì im lặng, thậm chí không muốn nói chuyện với anh.
Làm gì có ai hỏi như vậy.
"Ừm?" Phó Vân Hành không nghe thấy cô nói chuyện, âm thanh tê dại truyền đến từ đầu bên kia.
Lúc ngẩn ngơ, Bác Mộ Trì có ảo giác như anh đang nói chuyện ngay bên cạnh, bởi vì cô thấp thoáng cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh dừng ngay bên tai cô.
Theo bản năng, Bác Mộ Trì đặt điện thoại đang cầm lên bàn, mở loa ngoài rồi vân vê lỗ tai bị nóng lên, "Hơi nhiều."
Còn là kiểu tự chảy ra nữa.
Phó Vân Hành "Ừm" một tiếng, "Đau đầu không?"
"Có hơi chóng mặt chút." Bác Mộ Trì báo đúng sự thật, "Mê man muốn ngủ, không có tinh thần."
Cả ngày cô đều mệt rã rời.
"Ho khan không?"
"Không ho."
Cô chỉ đơn giản bị cảm cúm.
Phó Vân Hành hiểu rõ rồi, anh im lặng chốc lát, thấp giọng hỏi: "Bác sĩ của đội còn ở chỗ em không?"
"Không còn." Bác Mộ Trì xem thời gian một chút, "Chắc là trở về nghỉ ngơi rồi."
Phó Vân Hành "Ừ" một tiếng, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, hỏi nhỏ: "Em có mang ibuprofen theo không?"
".." - Bác Mộ Trì sửng sốt, ngại ngùng mím môi, "Hình như trong túi có, có thể uống cái này?"
Phó Vân Hành: "Có thể uống, thuốc này có tác dụng làm dịu, cảm cúm cũng có thể uống."
"Vâng." Bác Mộ Trì nói, "Vậy lát nữa em uống một viên."
Chẳng biết tại sao, cả hai người đều im lặng.
Bác Mộ Trì sờ chóp mũi, nghĩ rồi hỏi: "Không phải mẹ em nói đi tìm bác Phó sao?"
Hàm ý - Sao lại tìm anh rồi.
Phó Vân Hành nghe hiểu lời ám chỉ của cô, thản nhiên nói: "Bệnh viện của ba anh tiếp nhận một bệnh nhân nặng, bây giờ còn đang trong phòng phẫu thuật chưa trở về."
Bác Mộ Trì hiểu rồi.
Mẹ cô không tìm được Phó Ngôn Trí, lại đi tìm Phó Vân Hành tiếp.
Nghĩ về chuyện này, cô không chút suy nghĩ nói: "Vân Bảo à, anh như lốp dự phòng vậy."
Phó Vân Hành: "..."
Anh nghẹn lời, bị cô chọc tức mà cười, "Ừ, rồi ai gây chuyện?"
Tâm trạng anh coi như vui vẻ nói chuyện với cô.
Bác Mộ Trì ngẩng đầu nhìn trần nhà, không hề thừa nhận là bản thân, "Cũng đâu phải em để mẹ em đi."
Phó Vân Hành mỉm cười, "Đi uống thuốc, uống xong nghỉ ngơi sớm, tối đến được thì đắp mền vào, bí bách ra mồ hôi thì cảm cúm sẽ thuyên giảm."
"Em biết rồi." - Bác Mộ Trì ngừng lại, cụp mi nhìn điện thoại trên bàn, kì kèo nói: "Vậy... ngủ ngon?"
Phó Vân Hành: "Ngủ ngon."
-
Cúp điện thoại xong, Bác Mộ Trì mới nhìn thấy tin nhắn Trì Lục gửi cho cô, nói cho cô bác Phó không rảnh, bà ấy nhờ Vân Bảo gọi điện cho cô.
Bác Mộ Trì nhướn mi, cầm lấy điện thoại trả lời bà: "Anh ấy vừa gọi rồi."
Trì Lục: "Nói thế nào?"
Bác Mộ Trì: "Nói con uống một viên ibuprofen rồi ngủ sớm chút, ra mồ hôi là được rồi."
Trì Lục: "Vậy con nhanh đi, ngày mai lại xem xem tình hình."
Bác Mộ Trì: "Biết rồi ạ, mẹ ngủ ngon."
Trì Lục: "Ngủ ngon."
Uống thuốc xong, Bác Mộ Trì leo lên giường nghỉ ngơi.
Mí mắt cô hơi nóng lên, cũng rất nặng, cả người có cảm giác đau mỏi khó nói rõ.
Bác Mộ Trì nhắm mắt, mơ màng nghĩ, hình như mỗi lần cảm cúm đều như thế này, cô nên tập làm quen từ lâu, nhưng lại không quen nổi.
Không biết do uống thuốc vào, hay là gọi điện thoại cho Phó Vân Hành, hoặc là bởi vì mệt mỏi, đêm nay Bác Mộ Trì vậy mà lại ngủ khá ngon.
Sáng sớm khi tỉnh lại, hình như bệnh cảm của cô thuyên giảm bớt một chút.
"Cảm cúm sao rồi." Bác Mộ Trì đến căn tin ăn sáng, vừa ngồi xuống đàn chị Tạ Vãn Thu liền tiến đến.
Bác Mộ Trì uống hơn nửa ly nước nóng, giọng khàn khàn nói: "Đỡ hơn một chút."
Cô hít hít cái mũi, giọng mũi cực nặng.
Tạ Vãn Thu lo lắng nhìn cô, "Không sốt đấy chứ?"
"Không." Bác Mộ Trì cụp mí mắt, biếng ăn, "Chỉ là đầu còn hơi choáng."
Tạ Vãn Thu đã hiểu, thuận miệng hỏi: "Vậy lát nữa đi huấn luyện không?"
"Đi." Chuyện huấn luyện này, Bác Mộ Trì không hề do dự chút nào.
Đừng nói cô bây giờ chỉ là cảm cúm nhẹ, cho dù có là bệnh khác, cô cũng sẽ không nghỉ ngơi thả lỏng mấy ngày trước khi thi đấu.
Đối với vận động viên bọn họ mà nói, một ngày không trượt tuyết sẽ có cảm giác không quen.
Tạ Vãn Thu không nói gì, "Vậy mặc dày chút."
"Vâng." Bác Mộ Trì cười cười, "Cảm ơn đàn chị."
"Nói chuyện gì vậy?" - Cô vừa dứt lời, một đồng đội nam khác đi chung với Hứa Minh là Tiêu Minh Thành hỏi.
Bác Mộ Trì nhìn hai người thuận tiện ngồi bên cạnh, "Nói chuyện lát nữa đi huấn luyện."
Tiêu Minh Thành gật đầu.
Hứa Minh ngồi phía bên phải Bác Mộ Trì, nhìn sang cô, "Cảm cúm sao rồi? Còn chịu được không?"
Bác Mộ Trì gật đầu, "Có thể."
Nghe vậy, Hứa Minh nhíu mày: "Sao giọng cậu lại khàn như vậy?"
"Bị cảm đều như vậy." Bác Mộ Trì không quá để ý, "Hết cảm rồi cổ họng cũng khỏe thôi."
Hứa Minh: "..."
Cậu ta nhìn Bác Mộ Trì, còn muốn nói gì nữa, Bác Mộ Trì đã vùi đầu ăn cháo, dáng vẻ sốt ruột.
Ăn cháo xong, Bác Mộ Trì nói với bọn họ một tiếng, bưng khay rời khỏi.
Nhìn cô và Tạ Vãn Thu một trước một sau rời đi, Tiêu Minh Thành xúc động, "Có phải em gái Mộ Trì quá liều mạng rồi hay không."
Hứa Minh không để ý đến anh ta, ăn bữa sáng nhanh chóng như bão quét rồi cũng rời đi theo.
Tiêu Minh Thành: "???"
Anh ta nhìn bữa sáng chưa ăn được hai miếng, rất là cạn lời, đồng đội không chừa đường sống cho mình sao? Từng người thông minh có thiên phú rồi lại liều mạng như thế.
Tiêu Minh Thành tức giận, nhét một miếng bánh bao lớn vào miệng, phồng mặt rời khỏi căn tin.
Những đồng đội khác thấy vậy, còn tưởng anh ta có chuyện gấp gì không kịp ăn bữa cơm, phải vừa đi vừa ăn.
-
Để cho cảm cúm không trở nặng thêm, lúc Bác Mộ Trì trở về kí túc xá thay quần áo, cố ý mặc thêm áo len cổ cao, tròng vào khiến cô thở không ra hơi.
Lần thi đấu này của bọn họ chỉ thi kỹ thuật trượt tuyết lòng máng, huấn luyện cũng tương đối tập trung hơn nhiều.
Có điều Bác Mộ Trì không chắc là do mặc nhiều đồ quá hay sao, cô cảm giác mình xoay tròn có chút nhọc nhằn.
Chạy đi chạy lại thử vài lần, cũng không nhảy được đến độ cao cô mong muốn.
Bác Mộ Trì hết cách, chỉ có thể lùi về bên cạnh nghỉ ngơi một chút.
Sầm Thanh Quân nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô lúc cởi mũ bảo hiểm, xoa đôi má cô như người mẹ, "Là lạnh hay là do cảm cúm mới vậy?"
"Đều phải?" Bác Mộ Trì cũng không chắc chắn, cô nhìn Hứa Minh bật nhảy trong sân chữ U, nói một câu: "Không tệ."
Sầm Thanh Quân cười, "Trạng thái gần đây của cậu ta quả thực khá tốt"
Bác Mộ Trì gật đầu, "Em tiếp tục đây."
"..."
Sầm Thanh Quân khó hiểu nhìn cô, "Em cạnh tranh với cậu ta?"
Cuộc thi của bọn họ phân hạng mục của nam và hạng mục của nữ, lúc nào cũng như vậy.
"Không thể nói như vậy được." Tất nhiên Bác Mộ Trì biết không phải bản thân muốn ganh đua với Hứa Minh, vẻ mặt cô kiên định nhìn sân thi đấu, bình tĩnh nói: "Chỉ là em không muốn thua."
Cho dù là đồng đội nam hay đồng đội nữ, Bác Mộ Trì đều không muốn bản thân thua bọn họ. Cô muốn đột phá, cô muốn lập kỷ lục càng cao. Nếu bạn có đọc bản dịch này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ view cho team mình nha. Xin cảm ơn.
Sầm Thanh Quân nghe vậy, cổ vũ: "Vậy đi thôi, mệt thì nghỉ ngơi."
Bác Mộ Trì gật đầu.
Thời gian ba ngày không tính là nhanh, nhưng cũng không chậm.
Thực ra Bác Mộ Trì rất muốn thi đấu xong sớm rồi quay về, trận đấu đối với cô mà nói, thật sự quá đau khổ rồi.
Một đêm trước ngày thi, Trì Lục gửi tin nhắn cho Bác Mộ Trì, nói bọn họ đã tới khách sạn, ngày mai sẽ đến tận nơi xem cô thi đấu, hỏi thăm tình hình cơ thể của cô.
Bác Mộ Trì thành thật nói cho bà ấy, cảm cúm đỡ rồi, nhưng cũng chưa khỏi hẳn.
Mỗi buổi sáng ngủ dậy mũi thông được mấy phần, ở sân chữ U luyện cả ngày xong, lại trở về tình trạng trước khi ngủ, hết lần này đến lần khác không khỏi hẳn được.
Trì Lục bật cười: "Ngày mai thi xong là khỏi thôi."
Bác Mộ Trì hít hít mũi đáp: "Dạ, mẹ ơi, mọi người đừng lo lắng quá, chỉ có mẹ và ba đến thôi sao?"
"Còn có mẹ nuôi của con với..." Bà ấy ngừng một chút, cười nói: "Còn có mẹ nuôi của con và vị khách quý thần bí."
Bác Mộ Trì sửng sốt, nhướn mày nói: "Khách mời thần bí? Con quen biết à?"
"Tất nhiên con quen biết." Trì Lục nói: "Còn khá thân."
"Cô?" - Bác Mộ Trì đoán.
Vừa đoán xong Bác Mộ Trì lại cảm thấy không có khả năng lắm, hôm nay là thứ sáu, đối với người cô luật sư của cô thì có lẽ rất bận mới phải.
Trì Lục: "Không phải."
"Đàm Thư?" Bác Mộ Trì nghi ngờ, "Nhưng không phải cậu ấy không xin nghỉ được sao?"
Năm nay Đàm Thư tốt nghiệp, trước mắt đang trong giai đoạn thực tập, xin nghỉ không dễ như vậy.
Bác Mộ Trì đoán thêm vài người, đều bị Lục Trì bác bỏ, cô dứt khoát không đoán nữa, dù