Chương 16
Nghe đến câu này, Bác Mộ Trì sửng sốt một lúc.
Cô im lặng vài giây, đột nhiên có chút ngại ngùng.
"Ò." Cô ngẩn ngơ đáp, "Không cần đi làm?"
"..."
Phó Vân Hành nhìn cái mũi bị lạnh mà đỏ của cô, tầm mắt hướng lên dừng ở khuôn mặy đẹp đẽ của cô, tỉnh lại, "Nghỉ ngơi."
Bác Mộ Trì bừng tỉnh, đảo mắt nhìn về hướng của Trì Lục.
Trì Lục giơ ngón cái với cô, "Không hổ là cục cưng của Trì Lục đây, giỏi quá."
Từ nhỏ đến lớn nhà Bác Mộ Trì đều áp dụng kiểu giáo dục khuyến khích, làm tốt cư xử tốt thì khen, xuất hiện sai sót, Trì Lục và Bác Duyên cũng không giáo huấn họ, hai người sẽ chỉ khích lệ con trẻ của họ nhiều hơn.
Tất nhiên, không tính Trì Ứng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì cho dù là kiểu giáo dục khuyến khích hay là kiểu thúc ép, thằng bé đều ngoan cố khiến người ta đau đầu.
Kiểu nào cũng chẳng có tác dụng với nó, Trì Lục và Bác Duyên chỉ đành để thằng bé cho người khác trông coi.
Bác Mộ Trì cười, chìa tay nói: "Vậy ôm ôm."
Trì Lục cười rồi ôm lấy cô, sờ đầu cô, "Còn khó chịu không?"
"Một chút xíu." Bác Mộ Trì buông bà ấy ra, lại đòi Quý Thanh Ảnh một cái ôm ấm áp từ mẹ nuôi.
Cuối cùng mới tới Bác Duyên.
Bác Duyên cổ vũ cô hai câu, quan tâm tình trạng cơ thể của cô.
"Không có chuyện gì." Bác Mộ Trì không thèm để ý nói: "Lúc thi đấu con cũng quên mất chuyện mình bị cảm."
Bác Duyên dở khóc dờ cười, nhéo mặt cô, "Buổi chiều vẫn đấu sao?"
Bác Mộ Trì gật đầu, "Buổi chiều là của nam, con không đấu nhưng phải đến sân."
Bác Duyên nhướn mi, "Không thể đến khán phòng của ba mẹ?"
"..." Bác Mộ Trì nghĩ ngợi, "Con hỏi huấn luyện viên xem có được hay không."
Thật ra theo như bình thường thì không có vấn đề gì lớn. Dù sao buổi chiều Bác Mộ Trì không cần vào sân thi đấu.
Bác Duyên cười dịu dàng, "Được."
Ở bên cạnh nói một tiếng với Trì Lục bọn họ xong, Bác Mộ Trì phải trở về ăn cơm rồi.
Cô nhớ kỹ lời của Sầm Thanh Quân, không dám ra ngoài dùng cơm với nhóm Trì Lục.
-
Giữa trưa, Bác Mộ Trì và hai vị vận động viên nữ hạng nhì hạng ba lên hotsearch.
Bây giờ chính là như vậy, bất kể chuyện lớn hay nhỏ, cho dù là ngôi sao hay vận động viên, chỉ cần có chuyện xảy ra thì có khả năng bị người đưa lên hot search.
Bác Mộ Trì không thích kiểu xuất hiện như thế.
Ngày trước mẹ cô là người mẫu, khi còn nhỏ Bác Mộ Trì thường ra ngoài chơi cùng bọn họ, có rất nhiều lần bị phóng viên bao vây, bị đám săn ảnh cầm máy ảnh chụp tách tách.
May mà Bác Duyên bảo vệ cô và Trì Ứng không tệ, cho dù thỉnh thoảng bị chụp được, hình ảnh trên hotsearch cũng ngay lập tức bị gỡ xuống.
Điều này cũng giải thích tại sao cô nổi tiếng đến giờ, có ít người biết ba cô là tổng giám đốc tập đoàn Bác Hối - Bác Duyên, mẹ là người mẫu nổi danh Trì Lục. Cô không muốn dùng xuất thân của mình để thu hút sự chú ý của người khác, cô là một vận động viên, cô không hy vọng người khác quan tâm đến những chuyện khác của cô.
Trước giờ cô kiên quyết cho rằng, cô thi đấu thật tốt, mọi người thích cô thì cổ vũ cho cô là được.
Những chuyện khác đều không cần.
Cô không cần tiếng tăm đặc biệt gì, cũng không cần sự nổi tiếng.
"Em gái Trì." Đồng đội tụ tập ăn cơm cùng nhau, Tiêu Minh Thành lướt điện thoại nói với cô: "Em lên hotsearch rồi."
Bác Mộ Trì: "..."
Nhìn biểu cảm kỳ diệu của cô, Hứa Minh an ủi cô, "Không phải chuyện gì xấu."
Tạ Vãn Thu cũng nói thêm, "Cuộc thi này em lấy được giải rồi, tin tức sẽ đưa tin thôi."
Huống chi vận động viên như Bác Mộ Trì, vốn đã có nhiều chuyện để nói hơn các vận động viên khác.
Thiên tài trượt tuyết.
Thiên tài trượt tuyết xinh đẹp nhất, còn là một học sinh xuất sắc. Những danh hiệu này gắn trên người cô, định sẵn cô không thể trở thành một vận động viên bình thường, hưởng thụ cuộc sống vận động viên mà không người quấy rầy.
Bác Mộ Trì "Ừ" một tiếng, quyết định một tuần không lên Weibo.
Cô không xem thì không biết.
Nghĩ như vậy, cô nhìn Tiêu Minh Thành: "Đàn anh Tiêu."
Tiêu Minh Thành nhìn cô, "Sao á em gái Trì, muốn đưa cho em coi hả?"
"Không coi." Bác Mộ Trì nghiêm túc nói: "Anh rút lại lời khi nãy đi."
Tiêu Minh Thành: "?"
Anh ta ngơ ngơ, không hiểu vì sao: "Gì cơ?"
Bác Mộ Trì nuốt xuống cơm trong miệng, vẻ mặt nghiêm túc, "Anh rút lại câu khi nãy, em coi như không biết chuyện này."
"..."
Yên lặng chốc lát, mấy người Tạ Vãn Thu hiểu được ý của cô xong, không nhịn được cười.
Tiêu Minh Thành dở khóc dở cười, "Được."
Bọn họ đều rất thích Bác Mộ Trì, cũng bằng lòng nuông chiều tính cách phóng phoáng của cô, "Vậy đàn anh Tiêu rút lời."
Nói rồi, anh ta còn làm động tác khép miệng.
Bác Mộ Trì vui vẻ, "Cảm ơn đàn anh Tiêu."
Tạ Vãn Thu ngồi bên cạnh phụ họa, "Chưa thấy ai chán lên hotsearch như em."
"Không phải chán." Bác Mộ Trì nghĩ, "Em ghét."
Vài người nhìn nhau giây lát, biết sơ sơ vì sao cô lại ghét như vậy.
"Được rồi." Tạ Vãn Thu dỗ dành cô, "Sau này không nói chuyện hotsearch với em nữa."
Bác Mộ Trì cong môi: "Cảm ơn đàn chị."
Ăn cơm xong, Bác Mộ Trì trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
Trận thi đấu kỹ thuật cá nhân của nam buổi chiều hai giờ rưỡi mới bắt đầu, đủ để nhóm người bọn họ nghỉ trưa tốt, di dưỡng tinh thần.
Trở về nằm lên giường, Bác Mộ Trì nhìn thấy mấy người Đàm Thư rồi Trần Tinh Lạc gửi tin nhắn chúc mừng cô đoạt giải quán quân, Trần Tinh Lạc còn gửi cô một bao lì xì, nói đã chuẩn bị quà quán quân cho cô, chờ cô về nhà rồi đưa.
Khóe môi Bác Mộ Trì cong lên, vui vẻ trả lời tin nhắn của bọn họ.
Vừa trả lời Đàm Thư, người này đã gọi điện thoại qua.
"Alo." - Bác Mộ Trì ngạc nhiên, "Không phải cậu đang đi làm sao?"
"Buổi trưa nghỉ ngơi, tớ mới ăn cơm xong." Đàm Thư đang ởtrên đường, ngẩng đầu nhìn mặt trời lộ ra giữa trời xanh mây trắng, một cơn gió thổi qua, cô ấy ngửi thấy mùi hoa sơn chi.
Cô ấy nhớ Bác Mộ Trì rất thích mùa hoa sơn chi, không nhịn được nói: "Lần này thi đấu xong có phải có mấy ngày nghỉ không?"
Bác Mộ Trì: "Có, nhưng không nhanh như vậy."
Bình thường đội huấn luyện của bọn họ có thi đấu mới tập hợp lại một chỗ, không phải một năm bốn mùa đều phải ở trong đội.
Đàm Thư "À" một tiếng: "Hoa sơn chi cũng nở rồi, lúc nào cậu trở về thì tụi mình đến trường học một chuyến được không?"
Trường đại học của hai người họ là cùng một khu, chẳng qua Bác Mộ Trì là "sinh viên lưu ban" đặc biệt.
Ban đầu cô đăng ký vào trường ngoại ngữ này, một là vì cô thật sự không có quá nhiều thời gian lên lớp học tập, tiếp xúc với kiến thức chuyên ngành mới, cho nên chọn ngành ngôn ngữ mà bản thân am hiểu nhất cũng nắm chắc nhất. Còn có một nguyên nhân là vì trường này trồng rất nhiều hoa, các loại giống đều có, nhiều nhất là hoa sơn chi.
Mùa xuân hằng năm, "vườn hoa" của trường học bọn họ rất xinh đẹp, muôn hoa khoe sắc nở rộ, hấp dẫn mọi người đến check-in.
Ánh mắt Bác Mộ Trì sáng ngời, nằm trên giường trở mình, "Được thôi."
Cô xúc động: "Cũng đã lâu rồi tớ chưa trở về."
Đàm Thư đáp: "Vậy tớ đợi cậu."
"Ừm." Bác Mộ Trì cọ gối đầu, im lặng giây lát rồi nói: "Ba mẹ tớ đến tận nơi xem tớ thi đấu này."
Đàm Thư ngây người, không nghĩ nhiều trả lời: "Tớ biết mà."
Chuyện này lúc trước Bác Mộ Trì đã nói với cô ấy rồi.
Bác Mộ Trì "Ò" một tiếng, mập mờ không rõ nói: "Bà ấy còn dẫn theo khách mời thần bí."
"Ai?"
Ánh mắt Đàm Thư lập tức sáng lên, nhiều chuyện hỏi: "Nam hay nữ?"
Bác Mộ Trì: "..."
Đột nhiên cô có chút hối hận vì đã nói chuyện này với Đàm Thư. Nhưng ngoại trừ Đàm Thư, Bác Mộ Trì cũng không biết tìm ai nói cùng. Quan hệ giữa cô và bọn Trần Tinh Lạc Trình Vãn Chanh cũng tốt, nhưng nói chuyện Phó Vân Hành với họ, cô cứ cảm thấy là lạ.
Cô ngại ngùng.
Đàm Thư là người thông minh, nhận ra Bác Mộ Trì mất tự nhiên, cô ấy suy đoán chắc chắn là người mà bản thân và cô đều không tưởng được.
Cô ấy im lặng hai giây, dè dặt hỏi: "Phó Vân Hành?"
"..."
Bác Mộ Trì không nói lời nào, Đàm Thư coi như cô ngầm thừa nhận rồi.
Cô ấy nhướn mi, kinh ngạc không thôi, "Thật sự là anh ấy à? Bệnh viện anh ấy không bận? Vậy mà có thời gian đến Nội Mông Cổ xem cậu thi đấu."
Bác Mộ Trì im lặng một lúc, lại trở mình nhìn trần nhà, nhẹ giọng nói: "Bác sĩ cũng có thể nghỉ ngơi như thường."
"Năm mới anh ấy còn đi làm bảy ngày liên tục mà cậu nói với tớ là có thể nghỉ ngơi bình thường?" Đàm Thư phản bác cô.
Bác Mộ Trì nghẹn lời, bỗng chốc không biết phải nói gì.
"Rồi sao nữa?" Đàm Thư tò mò, "Cậu không hỏi anh ấy sao?"
"Hỏi rồi nha." Bác Mộ Trì không gạt cô ấy, "Anh ấy nói đến cổ vũ cho tớ."
“Đệt.”
Bỗng Đàm Thư nói tục, "Phó Vân Hành ăn nói khá giỏi ha."
Bác Mộ Trì im lặng, thật ra khi ấy cô nghe thấy câu này cũng rất ngạc nhiên.
Cô không ngờ Phó Vân Hành sẽ nói như vậy, hoặc là nói vốn dĩ cô không ngờ tới anh sẽ đến tận nơi xem bản thân thi đấu.
Hai người đều trở nên im lặng.
Qua một hồi lâu, Đàm Thư hỏi cô: "Không còn gì muốn nói?"
Bác Mộ Trì tỉnh táo lại, hờ hững nói: "Chắc là vậy, tạm thời không biết phải nói gì với cậu."
Đàm Thư hiểu cô, biết bản thân cô cũng chưa suy nghĩ cẩn thận.
Cô ấy còn cười cười, "Chỉ muốn kể với tớ chuyện này?"
"Ừm." Bác Mộ Trì chỉ là muốn tìm người chia sẻ chuyện khiến cô thấy kì lạ.
"Được rồi." Đàm Thư thở dài, "Vậy chờ cậu sắp xếp suy nghĩ rõ ràng, muốn kể thêm với tớ thì tụi mình lại bàn tiếp."
Từ nhỏ đến lớn cô ấy cũng quen với sự chậm chạp của Bác Mộ Trì trong một số mặt.
Chính xác mà nói, cũng không phải chậm chạp. Chỉ là trong đầu cô còn chưa giải quyết và chưa hiểu rõ được một chuyện, cô sẽ không tùy tiện nói ra.
Bác Mộ Trì đáp lời.
Hai người từ bỏ chủ đề