Bác Mộ Trì sửng sốt một hồi lâu, chọc chọc cánh tay Trình Vãn Chanh, hỏi nhỏ: “Em thực sự thấy anh ấy tốt với chị à?”
“Đúng vậy.” Trình Vãn Chanh bỏ gối ra, đôi mắt to nhìn thẳng vào cô: “Chị thấy đó, anh ấy chỉ bóc tôm cho chị, không bóc cho bọn em.”
Bác Mộ Trì dở khóc dở cười: “Đó chẳng phải là do em với chị Tinh Tinh đều bóc cho chị nên anh ấy không bóc thì lạc đàn hay sao.”
“Dạ.” Trình Vãn Chanh ngẫm nghĩ thấy cũng hơi có lý.
Cô ấy ngẫm nghĩ, có phần đau đầu: “Dù sao em cũng vẫn cảm thấy anh Vân Hành tốt với chị hơn bọn em nhiều.”
Bác Mộ Trì: “...”
-
Ngày cá tháng tư hôm nay, Bác Mộ Trì vừa ngủ dậy đã thấy Đàm Thư gửi mấy câu nổi tiếng trên mạng cho cô.
Gì mà lời yêu luôn được nói ra vào ngày cá tháng tư dưới dạng đùa giỡn, nếu người ấy không tin thì còn có thể dùng ngày cá tháng tư làm cái cớ để lấp liếm.
Bác Mộ Trì xem thử, cau mày nhắn lại: “Thứ vớ vẩn gì đây?”
Đàm Thư: “Không thấy trẻ trâu à?”
Bác Mộ Trì: “... Cậu cũng thấy trẻ trâu mà còn gửi cho tớ, cậu cố ý đấy à?”
Đàm Thư rất thẳng thắn: “Đúng vậy.”
Bác Mộ Trì: “.”
Hai người nói nhảm mấy câu, Bác Mộ Trì ngáp một cái, hỏi cô ấy: “Hôm nay đã bận gì chưa?”
Đàm Thư: “Đi làm, tan làm, về nhà.”
Nói đến đây, cô ấy hỏi Bác Mộ Trì: “Hôm nay thứ sáu, ngày mai tớ không đi làm, buổi tối cậu có muốn chúng mình hẹn nhau đi ăn rồi xem phim không?”
Bác Mộ Trì: “Tối tớ bận rồi.”
Đàm Thư: “? Nói thử xem là chuyện gì.”
Bác Mộ Trì dở khóc dở cười, gửi cho cô ấy một tin nhắn âm thanh thật dài nói mình bận đi dự tiệc sinh nhật của bạn cùng phòng của Phó Vân Hành.
Cô quên chưa nói cho Đàm Thư biết chuyện này.
Ba phút sau khi gửi tin nhắn đi, cô nhận được mười mấy dấu chấm hỏi của Đàm Thư.
Bác Mộ Trì không hiểu, cũng nhắn lại mấy dấu chấm hỏi.
Nửa phút sau, Đàm Thư gọi tới.
Cô ấy vừa mở miệng đã hỏi: “Cậu nghiêm túc đấy à?”
Bác Mộ Trì nằm trên giường ngáp một cái, giọng ngái ngủ: “Không được à?”
“Không phải.” Đàm Thư gãi đầu một cái, cũng không biết phải nói thế nào.
Cô ấy nhớ đến lời Bác Mộ Trì từng nói với mình, hỏi nhỏ: “Sao cậu lại muốn đi dự tiệc sinh nhật của bạn cùng phòng của Phó Vân Hành vậy? Chỉ vì đó là fan hâm mộ của cậu, thích xem cậu trượt tuyết sao?”
Bác Mộ Trì: “Còn có tớ nói với cậu, tớ muốn biết rốt cuộc họ thích người đẹp như thế nào! Vì sao không khen tớ đẹp.”
“...” Đàm Thư cạn lời trân trối: “Đây thực sự là điều cậu chú ý đấy à?”
Bác Mộ Trì: “Hả?”
Đàm Thư hít thở sâu, ôn tồn nói: “Cậu có cần tớ nhắc nhở cậu rằng thực ra cậu rất không thích gặp mặt người lạ không?”
Bác Mộ Trì là người luôn hoạt bát với người quen nhưng với người lạ thì im lặng không nói nổi câu nào. Không khác nhiều lắm với tình trạng của nhiều người trẻ tuổi thời nay, cộng thêm thân phận vận động viên trượt tuyết thiên tài của cô, cô càng không thích làm quen hay xã giao với người lạ.
Bác Mộ Trì sững sờ, bản thân cô cũng không hiểu nổi mình.
Nhận ra sự im lặng của cô, Đàm Thư trầm ngâm hồi lâu nói: “Với lại, “họ” mà cậu vừa nói là chỉ những người đàn ông ngoại trừ Phó Vân Hành hay bao gồm cả Phó Vân Hành?”
“...”
Trong nháy mắt, Bác Mộ Trì trong điện thoại càng im lặng hơn.
Thời gian cứ thế trôi đi từng giây một, Đàm Thư đợi một hồi lâu vẫn không thấy cô trả lời. Cô ấy thấy sắp đến giờ rồi nên nói nhỏ: “Mai bọn mình hẹn nhau ăn cơm rồi nói chuyện sau nhé, tớ đi công ty đây.”
Bác Mộ Trì chết lặng gật đầu.
Gật xong cô mới nhớ ra họ đang nói chuyện điện thoại, Đàm Thư không nhìn thấy động tác của cô.
“Được.” Bác Mộ Trì buồn rầu cào tóc: “Cậu để tớ nghĩ đã.”
Đàm Thư: “Được.”
Cúp điện thoại, Bác Mộ Trì nằm trên giường nhìn chằm chằm đèn trần kết lông vũ trên trần nhà, ngẩn người mười phút.
Còn về phần ngẩn người nghĩ gì thì ngay chính bản thân Bác Mộ Trì cũng không biết.
-
Giống như ngày thường, Bác Mộ Trì rời giường chạy năm cây số, sau đó đón xe tới khu trượt tuyết.
Cân nhắc đến chuyện buổi tối còn phải ra ngoài ăn cơm, Bác Mộ Trì tập luyện nhiều hơn thường ngày một chút.
Cả ngày hôm nay Phó Vân Hành bề bộn nhiều việc, ngay cả cơm trưa cũng chỉ và vội vài miếng rồi lại tiếp tục bận rộn.
May mắn là tới sáu giờ, cuối cùng công việc bận rộn cũng có thể kết thúc. Nếu bạn có đọc bản dịch này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ view cho team mình nha. Xin cảm ơn.
Lúc anh và Triệu Hàng đi từ phòng mổ về văn phòng khoa, Triệu Hàng xoa chiếc gáy mỏi nhừ, nói: “Hôm nay chắc có thể tan làm đúng giờ.”
Phó Vân Hành gật đầu.
Chợt một y tá đi ngang qua, cười nói: “Anh Hàng sinh nhật vui vẻ nhé.”
Cả khoa đều biết hôm nay là sinh nhật của Triệu Hàng.
Triệu Hàng cười một tiếng: “Cám ơn.”
Anh ấy khoác vai Phó Vân Hành, tâm trạng vui vẻ hỏi: “Đúng rồi, lát nữa cậu có phải quay về đón bạn không?”
Trước đó, Phó Vân Hành đã hỏi ý mọi người ở trong nhóm ký túc xá xem thử xem Triệu Hàng có phiền không nếu anh dẫn bạn tới dự tiệc sinh nhật.
Triệu Hàng không chút do dự nói không phiền.
Anh ấy thì phiền gì chứ, hai người bạn cùng phòng còn lại cũng nghĩ giống Triệu Hàng. Được làm bạn với Phó Vân Hành là niềm vinh hạnh của họ.
“Không.” Phó Vân Hành bước nhanh hơn về phía văn phòng, nói khẽ: “Chắc cô ấy đang tới đây rồi.”
Anh để điện thoại di động ở phòng làm việc.
Triệu Hàng gật đầu: “Vậy chúng ta có thể cùng đi.”
Anh ấy nói: “Tôi đi ké xe với cậu.”
Anh ấy vẫn chưa mua xe, Phó Vân Hành có xe từ lâu rồi.
Phó Vân Hành không có ý kiến, đi qua chỗ ngoặt, phía trước là phòng làm việc của họ.
Phó Vân Hành cúi mặt, sải bước đi về phía trước, không để ý thấy góc chếch đối diện có người.
Đột nhiên, Triệu Hàng kinh ngạc lên tiếng: “Ôi.”
Anh ấy vỗ vai Phó Vân Hành, ra hiệu: “Bên kia có một người đẹp kìa, là người nhà bệnh nhân hay sao nhỉ?”
Phó Vân Hành không ngẩng đầu, lãnh đạm đáp: “Không biết.”
Triệu Hàng: “...”
Anh ấy nghẹn lời, đang định nói gì đó thì y tá trẻ đứng gần đó gọi Phó Vân Hành: “Bác sĩ Tiểu Phó, người đẹp kia nói cô ấy là bạn anh, đến đây gặp anh.”
Phó Vân Hành ngước lên nhìn thấy một người đeo khẩu trang đứng chếch đối diện nhìn mình.
Hôm nay Bác Mộ Trì mặc váy caro nâu, áo gi-lê phối với một chiếc áo sơ mi dài tay đẹp mắt, tóc uốn xoăn để xõa, kẹp một chiếc kẹp tóc đáng yêu, trông vừa trẻ trung nữ tính vừa có phong cách.
Anh dừng bước, đưa mắt nhìn xuống chiếc váy caro.
Váy khá ngắn, lộ ra đôi chân dài trắng trẻo nhỏ nhắn của cô khiến người ta bất giác nhìn nhiều hơn.
Nhận ra ánh mắt Phó Vân Hành nhìn mình, Bác Mộ Trì hơi không quen.
Cô mất tự nhiên kéo tà váy, thắc mắc hỏi: “Không hợp sao ạ?”
Thực ra Bác Mộ Trì mặc váy khá nhiều. Mặc dù cô thường xuyên phải tham gia huấn luyện nhưng lúc không huấn luyện, cô rất thích mua váy, cũng rất thích mua quần áo. Cô cũng thích làm đẹp cho mình, dù là phong cách thiếu nữ, dịu dàng hay gợi cảm cô đều thử hết, chỉ cần đẹp là được.
Chỉ có điều, hình như cô chẳng mấy khi mặc váy trước mặt Phó Vân Hành.
Cô chỉ mới mặc một lần hôm ba mươi tết.
Cho nên cô không biết cô mặc thế này khiến Phó Vân Hành thấy khá bất ngờ, không quen.
Phó Vân Hành hoàn hồn, chuyển mắt lên nhìn mặt cô.
Cô đeo khẩu trang, Phó Vân Hành không nhìn thấy cả mặt cô nhưng nhìn phần mắt lộ ra thì anh biết là cô có trang điểm. Đôi mắt trong veo sáng ngời, mí mắt đánh phấn mắt màu trầm nhưng rất lấp lánh, cực kỳ hút mắt.
Triệu Hàng ngây ra như phỗng một lúc lâu mới hoàn hồn: “Cô ấy chính là người bạn cậu nói muốn dẫn tới cùng ăn cơm chung với chúng ta à?”
Trước khi hai người chính thức chào hỏi, Triệu Hàng kịp hiểu ra hỏi.
Phó Vân Hành ừ một tiếng, đi đến trước mặt Bác Mộ Trì, khẽ hỏi: “Không phải nói chờ anh ở cửa à?”
“Tới hơi sớm.” Mắt Bác Mộ Trì sáng long lanh nhìn anh: “Em hỏi mẹ nuôi phòng của anh rồi đi lên.”
Phó Vân Hành khựng lại, chỉ tay sang bên cạnh: “Anh đi thay đồ xong là đi được rồi, em muốn chờ anh ở ngoài hay ở trong?”
Bác Mộ Trì đang định nói chờ ở ngoài thì bỗng nhận ra xung quanh có rất nhiều người đang nhìn trộm mình, ánh mắt họ có vẻ đầy tọc mạch.
Nghĩ vậy, Bác Mộ Trì lập tức đổi ý: “Vào trong chờ anh.”
Phó Vân