Đèn mới lên, những chấm sáng lấm ta lấm tấm thắp lên rất đẹp mắt.
Mùa xuân, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào cũng mang theo sự dịu dàng khó tả thành lời.
Bác Mộ Trì lười biếng ngồi dựa lưng vào sô pha hết nhìn cảnh bên ngoài lại nhìn giờ.
Cô không nhịn được rên rỉ: “Sao Phó Vân Hành vẫn chưa tới?”
Trần Tinh Lạc đang xem kịch bản, nghe vậy, chú ý tới cô một chút: “Ăn chút gì đó lót dạ trước nhé?”
“Không muốn.” Bác Mộ Trì từ chối dứt khoát: “Em muốn để bụng ăn đồ Phó Vân Hành nấu.”
Anh không tới thì thôi, anh tới thì Bác Mộ Trì thực sự không muốn ăn thứ gì khác. Bởi vì cô thực sự rất thích tài nấu nướng của Phó Vân Hành.
Trần Tinh Lạc nhíu mày: “Sắp rồi.”
Cô ấy đoán có thể là do giờ cao điểm tan tầm nên tắc đường.
Bác Mộ Trì “ừ” một tiếng, sờ điện thoại gửi tin nhắn cho anh.
Bác Mộ Trì: “Anh đến đâu rồi?”
Lúc điện thoại rung, Phó Vân Hành vừa đậu xe xong.
Anh liếc nhìn tin nhắn, nhắn lại: “Bãi đậu xe.”
Mắt Bác Mộ Trì lấp lánh: “Hay quá!! Chắc Tiểu Quai cũng sắp tới rồi.”
Phó Vân Hành đi vào thang máy, lúc tới tầng một, cửa thang máy mở ra. Anh còn chưa trả lời Bác Mộ Trì thì nhìn thấy người đứng trước cửa.
Hai người nhìn nhau, Trình Vãn Chanh vừa đi vào thang máy vừa gọi: “Anh Vân Hành.”
Phó Vân Hành gật đầu: “Từ trường tới à?”
Hôm nay là ngày đi làm.
Trình Vãn Chanh gật đầu: “Anh mới tan làm à?”
Phó Vân Hành ừ một tiếng.
Nháy mắt, thang máy trở nên yên lặng.
Trình Vãn Chanh gãi đầu một cái, bỗng chốc không tìm được đề tài gì để nói chuyện phiếm với anh, đành lúng túng nhìn điện thoại.
Cô ấy không thân với Phó Vân Hành như bọn Bác Mộ Trì cho nên gặp nhau chỉ chào hỏi đơn giản.
May là thang máy chạy thẳng một mạch lập tức lên tới nhà Trần Tinh Lạc.
Lúc hai người ra khỏi thang máy, Bác Mộ Trì đã đợi sẵn ở ngoài.
“Tiểu Quai!” Cô vẫy tay gọi Trình Vãn Chanh: “Mau tới cho chị Đâu Đâu xem thử xem có phải em lại đẹp thêm rồi không nào.”
Trình Vãn Chanh cười, nhào thẳng tới chỗ cô, ôm chặt cô.
Nhìn hai người ôm chặt nhau, Phó Vân Hành không hề ngạc nhiên.
Anh cụp mắt nhìn về phía Bác Mộ Trì: “Sao lại ra ngoài làm gì?”
“Đón mọi người ạ.” Lúc có nhiều người quen, Bác Mộ Trì hoạt bát hơn lúc chỉ có mình Phó Vân Hành, nói cũng nhiều hơn: “Nếu không thì thiếu thành ý quá đúng không?”
Nghe vậy, Phó Vân Hành rất muốn nói với cô rằng, kể từ lúc em gọi điện bảo anh tới nấu cơm thì anh đã không cảm nhận được thành ý của em rồi.
Nhưng thấy hai người đều phấn khởi ra mặt, anh lại nghĩ thôi, nấu cơm thôi mà, có gì khó đâu.
-
Trong phòng khách, Bác Mộ Trì và Trình Vãn Chanh túm tụm chung một chỗ chơi điện thoại.
Trần Tinh Lạc có lương tâm hơn hai người một chút, đi theo vào bếp giúp Phó Vân Hành một tay.
Không gian nhỏ trong phòng bếp hoàn toàn tương phản với sự ồn ào ở phòng khách.
Hai cô gái bên đó nói cười vui vẻ không ngớt, bên chỗ họ chỉ có tiếng hít thở của hai người và tiếng nước chảy.
Khi Bác Mộ Trì và Trình Vãn Chanh lại hét ầm lên rồi bật cười một lần nữa, Trần Tinh Lạc liếc nhìn người đứng bên: “Dạo này thế nào?”
Cô ấy và Phó Vân Hành đứng với nhau chỉ có thể nói với nhau chuyện công việc.
“Bình thường.” Phó Vân Hành nhìn cô ấy: “Chị thì sao?”
“Chị cũng khá tốt.” Trần Tinh Lạc nói: “Bộ phim chị mới phụ trách tháng tư sẽ bấm may, em có thời gian thì có thể đi cùng với bọn Đâu Đâu tới xem thử.”
Cô ấy mời theo phép lịch sự nhưng đoán chừng Phó Vân Hành không hứng thú với chuyện này, chắc sẽ không đi.
Nghe vậy, Phó Vân Hành liếc nhìn cô ấy, hờ hững hỏi: “Đâu Đâu sẽ tới chỉ đạo trực tiếp ở trường quay à?”
Trần Tinh Lạc ngẩn người, gật đầu: “Hai tháng tới cô ấy vừa khéo được nghỉ ngơi, chị bảo cô ấy qua chơi một thời gian.”
Phó Vân Hành gật đầu: “Đoàn làm phim không có huấn luyện viên chuyên nghiệp sao?”
“...?”
Thật khó hiểu, Trần Tinh Lạc cảm thấy anh hỏi câu này rất lạ.
Cô ấy quay đầu nhìn anh chằm chằm, muốn soi ra xem có chuyện mờ ám gì không.
“Sao vậy?” Phó Vân Hành nhìn lại.
Trần Tinh Lạc thấy vẻ mặt của anh bình thường như mọi ngày, suy nghĩ đáp: “Cũng không có gì.”
Cô ấy không giấu giếm: “Đương nhiên có mời huấn luyện viên chuyên nghiệp rồi, nhưng nếu Đâu Đâu có thể chỉ bảo thì đương nhiên sẽ tốt hơn.”
Quan trọng hơn hết là Bác Mộ Trì có hứng thú với chuyện này.
Nghe vậy, Phó Vân Hành không nói gì nữa.
Lúc anh quay người qua tủ lạnh lấy ớt xanh, lơ đãng nhìn thấy người đang cười đùa. Gương mặt cô nở nụ cười xán lạn, không buồn lo.
“Đừng đề tên cô ấy.”
Trần Tinh Lạc đang tập trung rửa rau thì bỗng bên tai vang lên một câu như vậy.
Cô ấy sửng sốt một chút, chợt hiểu nỗi lo của Phó Vân Hành: “Yên tâm, không đâu.”
Với những người khác thì có lẽ họ sẽ muốn được đề tên là cố vấn chuyên môn cho phim truyền hình điện ảnh nhưng Bác Mộ Trì thì không.
Cô không muốn nổi tiếng bằng chuyện này, cũng sợ gây tranh luận. Cô không thích mọi người quá chú ý tới cuộc sống riêng tư của mình, cô chỉ muốn mọi người chú ý các cuộc thi là được. Chuyện này Trần Tinh Lạc biết rất rõ, đương nhiên sẽ không đề tên cô. Nếu bạn có đọc bản dịch này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ view cho team mình nha. Xin cảm ơn.
Cô ấy im lặng một lát ngẫm nghĩ: “Nếu nói vậy thì liệu chị có cần nói chuyện với đạo diễn để xem có cần ký thỏa thuận bảo mật với tin tức có liên quan với Đâu Đâu không nhỉ?”
Phó Vân Hành im lặng: “Chuyện đó không cần thiết, đoàn làm phim luôn có cánh báo giới ngồi chầu chực, kiểu gì cũng chụp được hình thôi.”
Trần Tinh Lạc hiểu, cô ấy hơi đau đầu: “Vậy không cho cô ấy tới chỗ đoàn phim nữa nhỉ?”
“...” Phó Vân Hành không nói gì, lạnh nhạt nói: “Chắc cô ấy sẽ muốn tới chơi.”
Bác Mộ Trì có lẽ không hứng thú với đoàn phim khác nhưng đoàn phim làm phim về trượt tuyết thì chắc chắn cô sẽ muốn tới.
Lòng hiếu kỳ của Bác Mộ Trì đối với những chuyện xung quanh thường rất cao.
Trần Tinh Lạc ngẫm nghĩ, quả đúng vậy.
Nghĩ đến đây, cô ấy thuận miệng nói: “Kể ra chị còn không nghĩ chu đáo bằng em, cũng không hiểu Đâu Đâu bằng em.”
“...”
Phó Vân Hành dừng tay xào rau, không tiếp lời.
Hai người bận rộn trong bếp một lúc lâu, hai người vô tâm ngoài phòng khách mới bám cửa hỏi thăm: “Có cần giúp gì không ạ?”
Trần Tinh Lạc xua tay: “Không cần, các em đâu giúp được gì.”
Bác Mộ Trì nghẹn lời, phản bác: “Đâu có, em vẫn có thể giúp bưng đồ, sắp bát mà.”
Cô kiêu ngạo nói: “Không tin chị hỏi Phó Vân Hành xem.”
Phó Vân Hành nhìn cô một cái.
Bác Mộ Trì không biết phải miêu tả ánh nhìn đó của anh như thế nào, dường như anh đang nói với cô rằng chẳng lẽ đấy là chuyện gì đáng để kiêu ngạo hay sao?
Nghĩ đến ý tứ anh muốn truyền tải, Bác Mộ Trì thực sự đã suy diễn rất nhiều.
Cô đứng trầm tư tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng đi vào bếp, hỗ trợ sắp bát bưng đồ ăn. Bởi vì cô cảm thấy, đây chính là chuyện đáng để cô kiêu ngạo.
...
-
Hai sát thủ phòng bếp Bác Mộ Trì và Trình Vãn Chanh sắp bát đũa xong, yên tĩnh ngồi chờ bên bàn ăn.
Chờ đợi trong sốt ruột.
Bác Mộ Trì thỉnh thoảng lại rướn cổ ngó vào bếp xem thử tiến độ.
Trần Tinh Lạc hỗ trợ xong ra ban công nghe điện thoại, trong bếp chỉ còn một mình Phó Vân Hành.
Từ góc nhìn của Bác Mộ Trì, anh đứng thẳng người trong bếp, ánh đèn ấm áp chiếu xuống đỉnh đầu, khiến khuôn mặt lạnh lùng đẹp mắt của anh trở nên ấm áp hơn. Trên người anh vẫn mặc sơ mi trắng lúc đi làm, ống tay áo xắn lên, lộ ra một đoạn cánh tay với đường cong cơ bắp đẹp mắt.
Nhìn một chút, Bác Mộ Trì bất giác đưa mắt nhìn xuống ngón tay thon dài thái rau của anh.
Tay Phó Vân Hành không hổ là tay bác sĩ ngoại khoa, gầy, dài, khớp xương rõ ràng, lúc cầm dao thái chẳng khác gì cầm dao mổ, động tác vừa thành thạo vừa đẹp mắt.
Còn có phần dịu dàng khó tả.
Nghĩ đến từ “dịu dàng”, Bác Mộ Trì lắc đầu.
Nghĩ gì vậy.
Tính Phó Vân Hành lạnh nhạt như vậy, dùng từ dịu dàng với anh là bất hợp lý nhất, huống hồ là dùng tả anh nấu cơm.
Bác Mộ Trì nhìn chằm chằm phòng bếp suy nghĩ.
Bỗng dưng, Phó Vân Hành dường như nhận ra ánh mắt của cô, anh ngước mắt nhìn về phía cô.
Hai người chạm mắt.
Phó Vân Hành thấy ánh mắt ngơ ngẩn của Bác Mộ Trì run lên, anh nhìn theo hướng cô nhìn, nhìn xuống thớt.
Anh sững ra, bỗng nhiên hiểu nguyên nhân cô nhìn chằm chằm anh như vậy, có phần dở khóc dở cười.
“Sắp rồi.” Phó Vân Hành nói với cô hai chữ.
Bác Mộ Trì sửng sốt, biết anh không nghĩ nhiều, cô vội hoàn hồn, “dạ” một tiếng, lấp liếm theo kiểu giấu đầu lòi đuôi: “Thực ra cũng không vội lắm.”
“Gì?”
Trình