Chương 3
Về đến nhà, Phó Vân Hành bảo người chảy mồ hôi ròng ròng là cô đi tắm trước.
Lúc Bác Mộ Trì tắm xong thì anh đã làm xong bữa sáng rồi.
Sắc trời bên ngoài cũng đã sáng lên, mặc dù vẫn có chút cảm giác sương mù mênh mông nhưng cũng khá hơn rất nhiều so với lúc họ ra ngoài.
Bác Mộ Trì biết đa số mùa đông ở Thành Bắc đều như thế, cũng tập mãi thành quen rồi.
"Nhân lúc còn nóng thì ăn đi." Phó Vân Hành thuận miệng nói: "Anh đi tắm."
Bác Mộ Trì gật đầu.
Cô bước tới cạnh bàn ăn nhìn, trước khi ra ngoài tập thể dục với cô, Phó Vân Hành đã nấu cháo sẵn, là cháo gạo kê. Ngoài ra còn có thêm trứng hấp, bánh bao và màn thầu, vừa dễ tiêu hóa vừa đơn giản.
Nghe tiếng nước truyền ra từ phòng tắm bên kia, Bác Mộ Trì uống hai ly nước rồi ngồi im chờ anh.
Cô mở điện thoại xem thử, phát hiện bây giờ vẫn chưa quá bảy rưỡi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bác Mộ Trì thấy buồn chán nên chơi điện thoại, nhưng lại mất tập trung.
"Chưa đói à?" Phó Vân Hành tắm rất nhanh, ra thì thấy cô đang chơi di động.
Bác Mộ Trì: "Chờ anh đấy."
Mặc dù cô không cần quá khách sáo với Phó Vân Hành, nhưng mà người làm khách như cô vẫn phải có tính tự giác. Chủ nhà chưa tới mà cô ăn một mình thì trông rất kỳ cục.
Tất nhiên nếu đổi thành bầu không khí ở chung như lúc cô và Phó Vân Hành còn nhỏ, thì chắc cô sẽ không như thế.
Nhưng bây giờ bọn họ đều lớn rồi, không giống trước nữa.
Phó Vân Hành nhìn cô một cái.
Phải nói thế nào về cái nhìn kia nhỉ, Bác Mộ Trì cảm thấy dường như anh rất bất ngờ khi mình sẽ chờ anh.
Nghĩ như thế, Bác Mộ Trì liếc anh đầy tức giận, "Thấy bất ngờ lắm hả?"
Từ trước tới nay cái người này thích ăn ngay nói thật, "Có hơi."
Bác Mộ Trì: "..."
Cô hừ nhẹ, có vẻ kiêu ngạo không chịu nói lý, "Đó là do anh chưa đủ hiểu em." Cô nói thầm: "Chúng ta không gặp nhau bao lâu rồi, em cũng đâu còn là Bác Mộ Trì hay dành ăn như hồi còn nhỏ chứ."
Nghe thấy lời này, Phó Vân Hành nói với vẻ nghi ngờ: "Vậy ư?"
"..." Bác Mộ Trì không muốn so đo từng chút với anh, đáp lại: "Đúng thế."
Phó Vân Hành nhướng mày, từ chối cho ý kiến.
Bác Mộ Trì cúi đầu ăn cháo, ăn được hai ngụm thì cô chợt nhớ ra chuyện Trần Tinh Lạc nói với mình tối hôm qua.
"Hôm nay anh có cần trực ban không?" Bác Mộ Trì nâng mắt nhìn, "Chị Tinh Tinh nói tối nay muốn tụ họp một chút."
Phó Vân Hành: "Có những ai?"
Bác Mộ Trì sửng sốt, thành thật nói: "Hình như chỉ có ba chúng ta."
Đám anh chị em lớn lên cùng họ hoặc là không ở nhà, hoặc là phải tham gia lớp bổ túc, hoàn toàn không có thời gian.
Phó Vân Hành lên tiếng trả lời, vẻ mặt lạnh lùng: "Anh không trực ban, nhưng không chắc có thể tan làm đúng giờ."
Anh vẫn còn là một thực tập sinh, hơn nữa công việc ở bệnh viện lúc nào cũng bận rộn, tăng ca là chuyện thường như cơm bữa.
Bác Mộ Trì thấu hiểu, "Vậy nếu anh có thể tan làm đúng giờ thì tối nay chúng ta ăn một bữa với nhau."
Phó Vân Hành gật đầu.
Hai người im lặng ăn xong bữa sáng, trước khi ra khỏi cửa Phó Vân Hành hỏi cô một câu, "Em chuẩn bị làm gì?"
Bác Mộ Trì: "Tới sân trượt tuyết."
Phó Vân Hành ngẫm nghĩ rồi nhìn cô và nói: "Anh không đưa em được, lúc gọi xe nhớ chú ý an toàn."
"Biết mà." Bác Mộ Trì vẫy tay với anh, "Anh đi nhanh đi."
"..."
-
Nghĩ tới thời gian mở cửa, thế là Bác Mộ Trì không vội đi ngay.
Ăn xong bữa sáng, cô quay về giường ngủ nướng một lúc rồi mới ôm trang bị trượt tuyết của mình tới sân trượt tuyết.
Chỉ cần không trượt tuyết một ngày thôi là cô thấy cả người ngứa ngáy, chỉ cần không xảy ra tình huống đặc biệt gì thì ngày nào cũng có thể bóng dáng cô trong sân trượt tuyết.
Mặt trời vào đông ló dạng xuyên qua tầng mây, quan tâm chăm sóc cho mặt đất.
Nơi Phó Vân Hành ở cách không đoạn đường với sân trượt tuyết mà cô hay đi, Bác Mộ Trì phải ngồi taxi hơn một tiếng mới đến.
Không khác với những gì cô đoán, số người đến sân trượt tuyết hôm nay không nhiều lắm.
Sau khi thay trang phục trượt tuyết và đeo trang bị xong thì Bác Mộ Trì ngồi cáp treo tới khu độ khó cao.
Thông thường thì sân trượt tuyết được chia thành các khu trượt tuyết có độ khó thấp, khu có độ khó trung bình và khu có độ khó cao, chỗ có quy mô lớn còn có khu đặt chướng ngại vật và địa hình hình chữ U vân vân.
Đến khu có độ khó cao, Bác Mộ Trì khởi động vài phút rồi giẫm lên ván trượt của mình trượt từ trên cao xuống.
Lúc cô đến sân trượt tuyết để huấn luyện, phần lớn thời gian đều bắt đầu từ cơ bản. Chơi mấy trò cơ bản một lúc rồi mới luyện đến những kỹ thuật khác.
Mặc dù khách đến trượt ở khu độ khó cao cũng nhiều, nhưng có thể thoải mái nhẹ nhàng như Bác Mộ Trì thì lại rất ít.
Dáng vẻ khi cô trượt tuyết vô cùng thuần thục, thoải mái cứ như người trưởng thành đang đi trên đường lớn vậy. Nếu nói một cách khoa trương thì cô giống như một tay đua, tay đua nắm giữ tay lái và chân ga một cách thành thạo, còn cô nắm giữ ván trượt tuyết của mình.
Ván trượt tuyết của cô như đôi giày vừa in với chân, giúp cô rong ruổi trong sân trượt tuyết.
Một cơn gió thổi qua, hạt tuyết tung bay.
Người mới chơi ở sân trượt có độ khó trung bình cạnh bên nhìn thấy dáng vẻ khi trượt tuyết của cô, không chỉ không kiềm nén được tiếng hét mà cả đôi mắt cũng không muốn rời khỏi người cô.
Những người biết trượt tuyết khá kiêu ngạo, nhưng sau khi nhìn thấy hàng loạt động tác của Bác Mộ Trì thì mọi người vẫn không nhịn được cảm thán - quá ngầu, đúng là siêu ngầu ngầu ngầu.
-
Phó Vân Hành cũng không biết lâu lâu Bác Mộ Trì mới tới sân trượt tuyết lại thu hút ánh nhìn của nhiều người như thế.
Lúc tám giờ anh đã đến bệnh viện, sau khi thăm bệnh ở các phòng cùng với đàn anh Thúc và vài vị bác sĩ thì bắt đầu một ngày bận rộn.
Đến giờ ăn cơm vào buổi trưa, anh mới có thời gian rảnh rỗi để nghỉ ngơi.
"Đang xem gì đấy?"
Phó Vân Hành vừa mới lấy cơm xong rồi ngồi xuống căn-tin, thì bên cạnh đã truyền tới tiếng nói chuyện của hai người đồng nghiệp.
Anh với hai đồng nghiệp này là bạn cùng khóa, một người tên Triệu Hàng, là bạn học cùng lớp với anh, thực tập cùng khoa với anh luôn, một người khác tên Minh Hiên là bạn học cùng trường với họ, bây giờ đang thực tập ở khoa gây mê.
Nghe thấy câu hỏi của Vương Minh Hiên, Triệu Hàng cười nói: "Đang xem video trượt tuyết mà cư dân mạng đăng lên."
Anh nói thẳng, "Có vẻ người này là một cô gái, nhưng trượt tuyết vô cùng ngầu."
"Cho tôi xem với." Vương Minh Hiên nhận lấy điện thoại của anh ấy, "Ồ, cậu nói đúng thật, chắc người này là dân chuyên nghiệp rồi?"
Triệu Hàng: "Không biết nữa."
Đây là đoạn video anh xem lúc lướt Weibo và giờ nghỉ.
Vương Minh Hiên xem một lần vẫn thấy chưa đã nên xem lại lần nữa.
Bỗng dưng, anh ấy gọi Phó Vân Hành: "Anh Hành nhà chúng ta không thấy hứng thú chút nào sao?"
Thật ra so về tuổi thì Phó Vân Hành còn nhỏ hơn Vương Minh Hiên và Triệu Hàng, nhưng vì sự trâu bò của anh trong chuyên ngành nên mọi người đều gọi anh là anh Hành.
Nghe thế, Phó Vân Hành rũ mắt nhìn thoáng qua di động mà anh ấy đẩy tới.
Đúng lúc người trong video đang lắc lư trượt tuyết, xoay tròn nhảy lên khiên ván trượt tuyết dưới chân cô được vận dụng đến mức tối đa.
Anh muốn thu hồi tầm mắt nhưng thoáng cảm thấy bộ đồ trượt tuyết của người này trông hơi quen. Anh dời tầm mắt lên trên rồi dừng lại một lúc trên kính trượt tuyết của cô, xác định thân phận của người đang trượt.
"Xem ra người trong video trượt không tồi chút nào, đến Vân Hành của chúng ta cũng phải nhìn thêm vài lần." Vương Minh Hiên trêu chọc.
Phó Vân Hành thu hồi tầm mắt, dừng một chút rồi nói: "Cũng được thôi."
Hiếm khi nào anh khen một ai đó.
"Chậc." Triệu Hàng nhướng mày, kinh ngạc nói: "Nếu cậu đã nói thế thì chắc chắn người này không chỉ trượt tàm tạm thôi đâu."
Anh ấy biết Phó Vân Hành có thể trượt tuyết, anh ấy nhớ rõ có một lần lớp bọn họ tổ chức hoạt động cho cả lớp. Cuối tuần tới khu du lịch suối nước nóng để thả lỏng, trong khu du lịch suối nước nóng không chỉ có suối nước nóng mà còn có cả sân trượt tuyết.
Mọi người ai cũng muốn thử hoạt động trượt tuyết này.
Triệu Hàng cũng thế.
Anh ấy biết trượt tuyết, cũng rất thích xem những trận đấu trượt tuyết. Thế nên vừa đến sân trượt tuyết, Triệu Hàng cảm thấy giây phút tỏa sáng của mình đã đến rồi.
Anh ấy sẽ chơi mấy trò ngầu ngầu, thu hút ánh mắt của mọi người.
Kết quả chưa tới năm phút, ánh mắt của các bạn học trong lớp đã chuyển từ người anh ấy sang chỗ của Phó Vân Hành.
Người này trầm mặc ít lời, sau khi thay đồ trượt tuyết thì lặng lẽ đi tới khu trượt tuyết có độ khó cao.
Ánh mắt của đám con gái thầm mến anh dán sát theo bóng anh, vào lúc anh trượt xuống từ khu có độ khó cao thì đám bạn học trong lớp hò hét lên. Chỉ một lúc, tất cả mọi người đã dùng ánh mắt vô cùng hâm mộ lẫn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Phó Vân Hành.
Triệu Hàng tức giận hỏi anh tại sao cậu biết trượt tuyết mà trước đó không nói ra.
Phó Vân Hành lạnh lùng hờ hững hỏi lại anh ấy, cậu hỏi vấn đề này khi nào thế.
...
Mặc dù Triệu Hàng cảm thấy người này vừa khó chiều vừa ranh mãnh, nhưng cũng không thể không bội phục kỹ thuật trượt tuyết của anh, vì để kỹ thuật của mình tiến thêm một bước, anh ấy không thể không sống dưới sự áp bức của Phó Vân Hành, thường hay dò hỏi anh vài vấn đề về kỹ thuật trượt tuyết.
Dần dà, sự ghen ghét anh ấy dành cho Phó Vân Hành từ khi vào trường đã biến mất, thay vào đó là bái phục.
Còn là loại