Mai Nhiễm đẩy cửa ra, người ở bên trong nghe được tiếng động quay đầu xem, bốn mắt nhìn nhau, anh khẽ gật đầu, trên mặt vẫn là biểu cảm bình bình đạm đạm.
"Phó tiên sinh, " Mai Nhiễm đi vào, tiện tay đóng cửa lại, "Tối hôm đó, cám ơn anh."
Câu nói của cô mang ý tứ ẩn giấu khác, thậm chí ngay cả bản thân cô cũng không thể phân biệt rõ ràng là tối hôm qua, hay là buổi tối 3 năm trước ở Provence được anh giúp đỡ, hoặc là cả hai đều đúng.
Ánh mặt trời sáng người chiếu sáng đằng sau người đàn ông, song giọng nói của anh lọt vào tai không có nửa phần ấm áp, "Không cần khách sáo."
Mai Nhiễm tỉ mỉ quan sát, dường như sắc mặt anh tái nhợt hơn lần trước vài phần, chỉ có đôi mắt màu nâu đậm giống ngày xưa thâm thúy trầm tĩnh, cô thanh thanh cổ họng, bắt đầu bắt mạch.
Mạch tượng hỗn loạn, mi tâm Mai Nhiễm nhíu lại, xác nhận lại hết lần này đến lần khác rồi mới buông tay.
"Phó tiên sinh, xin hỏi toa thuốc tôi kê anh có dùng đều đặn không?"
Phó Thì Cẩn nhìn cô một cái, gật đầu.
"Thế...... Mấy ngày gần đây anh có uống trà đặc, cà phê linh tinh hay không?"
"Không."
Anh lại bổ sung, "Nhưng tôi có uống rượu."
Mai Nhiễm: "......"
"Phó tiên sinh, loại bệnh đau nửa đầu này, ngay từ đầu nên lựa chọn trị liệu bằng Trung y, căn cứ theo kinh nghiệm của tôi, bình thường Tây y chỉ áp dụng các phương pháp giảm đau, không thể chữa trị tận gốc, hơn nữa đều xuất hiện tác dụng phụ của thuốc. Tôi nghiên cứu qua bệnh tình của anh, nó thiên về hướng nghiêm trọng...... Tôi có lòng tin trong vòng hai tháng khống chế được bệnh tình, có điều, tôi cần sự phối hợp của anh."
Trông thấy người đối diện vẫn có biểu cảm lạnh lùng, giống như không thèm để ý, "rầm" một cái Mai Nhiễm đứng lên, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống có chút nghiêm khắc với anh: "Phó tiên sinh, tôi chắc canh trước đây đã nhấn mạnh nhiều lần với anh, KHÔNG được động vào trà đặc, cà phê và rượu! Chẳng lẽ anh coi lời tôi nói như gió thổi bên tai sao?"
Thật sự là...... Điên rồi, bệnh tình đột nhiên trở nên bết bát như thế, anh đã uống bao nhiêu rượu hả?!
Đối mặt với bệnh nhân không hợp tác, Mai Nhiễm thật sự tức giận, giọng điệu có phần không tốt, hiển nhiên cô cũng ý thức được.
"Thật ngại quá, tôi hơi kích động."
Trước kia đối mặt với bệnh nhân khó giải quyết đến mấy, Mai Nhiễm chưa từng phạm phải sai lầm này. Cô quên mất thân phận của anh, đồng thời tâm tư cũng bị ký ức trước đây làm xáo trộn, vào giây phút này, anh chỉ là bệnh nhân của cô.
Một bệnh nhân không nghe lời.
"Thật có lỗi, " Phó Thì Cẩn lẳng lặng nhìn về phía cô, "Lần sau tôi chắc chắn nhớ kỹ."
Mai Nhiễm gật đầu, sắc mặt hơi giãn ra đi rửa tay, lau khô tay rồi đi đến trước mặt anh, "Tiếp theo, tôi sẽ mát xa đầu cho anh, ban đầu cảm giác kích thích đến các huyệt có phần không rõ ràng nhưng sau này sẽ dần dần tăng mạnh." Tay cô chạm vào một nơi ở giữa mép tóc lùi lên trên nửa tấc, trước tiên nhẹ nhàng xoa bóp huyệt Thần Đình một chút để anh làm quen, sau đó dùng hai ngón cái thay phiên day nhẹ.
Phó Thì Cẩn chỉ cảm thấy ngón tay cô mát lạnh ấn xuống da đầu một lần lại một lần, vừa mềm mại lại có lực và có một cảm giác thoải mái nói không nên lời.
Tuy rằng anh không có nửa phần xúc phạm, nhưng khoảng cách giữa hai người gần đến vậy. Gần đến nỗi anh có thể ngửi thấy mùi thuốc bắc trên người cô, hình như còn kèm theo một loại mùi thơm khác như có như không.
Trong tầm mắt là hai gò má cô trắng nõn, hai người hô hấp gần như giao hòa cùng một nhịp. Anh chưa từng gần gũi người phụ nữ nào đến thế?
Phó Thì Cẩn nhanh chóng dời tầm mắt, ngồi thẳng, gian nan kéo giãn khoảng cách gần kề giữa hai người.
Mai Nhiễm chăm chú vào động tác tay, không phát hiện anh khác thường, ngón tay như sáo ngọc ấn nhẹ mười lần lên huyệt Thái Dương của anh rồi dời đến huyệt Đầu Duy. Bàn tay phải của cô từng bị thương, lúc này có phần đau mỏi. Cô không thể không dừng lại xoa nhẹ trong chốc lát mới tiếp tục.
Phần tóc trên trán anh nằm trong lòng bàn tay cô, hơi ngứa khiến lòng cô cũng hơi rung động.
Mát xa xong xuôi, Mai Nhiễm một lần nữa kê đơn thuốc, lại tỉ mỉ căn dặn những điều cần chú ý rồi tiễn anh ra cửa.
Phó Thì Cẩn cầm lấy gói thuốc, vừa đến bãi đỗ xe của bệnh viện, điện thoại Diệp Khởi Hàn đúng giờ vang lên.
"Nghe nói hôm nay cậu đi tái khám? Tình hình thế nào?"
Phó Thì Cẩn thản nhiên hỏi lại, "Cậu nói xem?"
Diệp Khởi Hàn không đoán ra suy nghĩ của anh, đành đổi hướng hỏi mấy vấn đề loạn thất bát tao không đến nơi đến chốn, "Có phải các cô y tá trong bệnh viện này nhìn thấy cậu ai nấy đều mặt đỏ tim đập không? Còn có......"
Phó Thì Cẩn không muốn nghe anh om sòm, đơn giản kể lại một lần.
"Cô ta phê bình cậu uống rượu á?" Diệp Khởi Hàn cười to không thôi, "Thật sự rất thú vị, có thời gian tớ nhất định phải tự mình đến gặp cô bác sĩ Mai này!"
Nói đến vụ "Say rượu" bị chụp mũ lên đầu mình, quả thật Phó Thì Cẩn bị vô tội.
Tửu lượng của Phó Thì Cẩn không tốt lắm, là trong vòng công nhận ba chén đã say, Hôm qua là lễ hồi tưởng MR. Hễ nghe được từ liên quan đến MR, cảm xúc của anh như bị ai đó ấn vào công tắc, không thể không bật.
Tối hôm qua tâm trạng của anh có thể nói là cực kỳ tệ hại nên anh uống hai chén.
Không ngờ ngủ thẳng tới nửa đêm, bệnh đau đầu tái phát, anh trằn trọc khó ngủ lại. Anh chịu đựng từng cơn từng cơn đau đớn, nghe bài hát lặp lại từ lần này đến lần khác qua loa điện thoại, nhìn sắc trời sáng dần, quần áo trên người cũng như trên chăn bị mồ hôi thấm ướt từng mảng lớn.
Trong lòng Phó Thì Cẩn quá rõ ràng, điều chân chính vây khốn anh, lúc nào cũng làm anh đau đớn là chấp niệm của anh đối với một người. Nó đúc rút qua bảy năm đằng đẵng, đọng lại sâu đậm kiên cố, giống như thành một phần trong cơ thể anh. Mà phần chấp niệm này chỉ ký thác vào một cái tên, không, đó thậm chí không tính là tên một người. Nó chỉ là hai chữ cái đơn giản.
MR, mấy năm