Mai Nhiễm từ từ cụp mắt xuống, lẳng lặng tránh khỏi ánh mắt như muốn khoét một lỗ trên người, giọng cô nhạt như cốc nước trên bàn chưa kịp uống một ngụm đã lạnh ngắt, "Quý bà này, tôi nghĩ bà nhận nhầm người."
Ngô Ngọc Uyển phát ra một tiếng "Hừ" nhẹ từ trong lỗ mũi, cười lạnh nói, "Không dám nhìn thẳng vào mắt của mẹ, con chột dạ hả?"
Bà ta nhẹ nhàng vén tóc mái ra sau tai, móng tay sơn màu đỏ rực, dưới ánh nắng có một lớp phấn trắng dày cộm, nhìn mà ghê người.
"Nhiên Nhiên, con được làm thiên kim tiểu thư nhà họ Mai, chẳng lẽ con không chịu nhận người mẹ đã sinh ra con là mẹ ư? Làm người không thể vong ân phụ nghĩa vậy đâu, chớ quên, mạng sống của con do mẹ cho, trên người con còn chảy một nửa dòng máu của mẹ......"
Nghe đến đó, trong mắt Mai Nhiễm lóe lên sự lạnh lùng, "Bà thật sự biết tôi là ai sao?"
"Con là một miếng thịt cắt xuống từ người mẹ, hóa thành tro mẹ cũng nhận ra, " Ngô Ngọc Uyển trào phúng nhếch khóe miệng, "Ngược lại con, không chỉ đổi họ, còn sửa lại tên, không phải ông nội con thích gọi con là Nhiên Nhiên nhất à? Con làm thế...... có xứng đáng với ông nơi chín suối không?"
"Vậy bà có biết, nhà họ Mai còn có một cô con gái nữa không......"
"Đương nhiên! Vị kia là đại tiểu thư nhà Mai thật sự. Cha cô ấy là Mai Hồng Viễn giàu nhất thành phố S, nắm giữ toàn bộ tập đoàn, mẹ là nghệ sĩ cổ điển nổi tiếng......" Ngô Ngọc Uyển tạm thời không nhớ ra tên bà ta.
Mai Nhiễm thản nhiên tiếp lời, "Mộc Dung."
"Người ta là thiên kim tiểu thư phú quý danh xứng với thực, từ nhỏ đã ngậm chìa khóa vàng, nghe nói cô ấy đã đi theo con đường âm nhạc của mẹ, gần đây đang rất nổi tiếng...... Cái gì, con nói cái gì?"
Mai Nhiễm: "Mộc Dung là mẹ của tôi."
Ngô Ngọc Uyển giống như nghe thấy chuyện đáng buồn cười nhất trên thế giới, ý cười châm chọc gần như làm khóe mắt nứt vỡ, "Nhiên Nhiên, con bị choáng váng à? Ta mới là mẹ của con!"
Nhưng mà, nhìn kỹ người tĩnh lặng ngồi trước mắt một lần nữa, phong thái nhàn tản, khí chất lạnh nhạt toát ra từ đường nét khuôn mặt, trong lòng Ngô Ngọc Uyển có phần không chắc chắn. Ý cười dần cứng ngắc, tầm mắt một lần nữa rơi xuống đôi tay mềm mại như không xương đối diện.
Hai mắt bà ta trợn tròn, không đúng, Nhiên Nhiên làm việc nặng từ nhỏ nên bàn tay thô ráp, hơn nữa trong trí nhớ hình như khung xương con gái bà to hơn một tí.
Nói đi cũng phải nói lại, lúc ở bệnh viện Ngô Ngọc Uyển nhìn thấy ảnh chụp Mai Nhiễm, bà ta đã hoài nghi một chút, có điều bây giờ các cô gái trẻ thích ăn diện, trở nên đẹp hơn là điều rất bình thường, nhưng khi nhìn thấy con người thật, khí chất này...... không lừa người!
Khi ra khỏi cổng khoa Trung y, Ngô Ngọc Uyển vẫn còn váng đầu, chẳng lẽ bà đoán sai rồi? Ngôi sao ca nhạc dung mạo ngọt ngào kia mới là con gái của mình ư?
Mai Nhiễm rót thêm ít nước ấm vào trong cốc, đang uống một ngụm, nghĩ một số điều nên cô lấy di động ra nhắn một tin.
"Chu sư huynh, em muốn hỏi anh một chút, bệnh nhân bị HIV xuất hiện triệu chứng ra mồ hôi trộm và hiện tượng phát ban là ở giai đoạn nào?"
Rất nhanh cô nhận được trả lời.
Chu Nhất Miểu: Nhiễm HIV chia thành ba giai đoạn: giai đoạn cửa sổ, giai đoạn HIV không có triệu chứng và giai đoan HIV có triệu chứng. Căn cứ vào kinh nghiệm lâm sàng, triệu chứng bệnh em nói hẳn là xuất hiện ở giai đoạn thứ nhất, nên triệu chứng thể hiện trong giai đoạn cửa sổ rất ít, phải thông qua kiểm tra máu, xem có virus HIV-RNA và kháng nguyên p24 hay không.
Chu Nhất Miểu: Sao đột nhiên em hỏi cái này?
Mai Nhiễm: Em vừa gặp một bệnh nhân có các triệu chứng trên nhưng không chắc chắn bà ấy có bị HIV không.
Chu Nhất Miểu: Trăm ngàn lần phải chú ý an toàn!
Mai Nhiễm đặt di động xuống, trong đầu thoáng hiện lên những đoạn ngắn: váy dài xanh lá cây, làn da khô như vỏ cây có nhiều lớp phấn trắng dày cộm, còn có...... lúc cúi đầu các bọc mủ nhỏ dưới cổ áo.
Phúc hề họa chỗ phục, họa hề phúc chỗ ỷ.
(Dịch: Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa đang rình dập)
Lúc này, Mai Mộng Nhiên có khả năng gặp phải phiền toái lớn.
Người đàn bà tên Ngô Ngọc Uyển này là mẹ ruột của cô ta. Xương gò má cao, ấn đường hẹp, bề ngoài thể hiện rõ sự chanh chua, đanh đá, thoạt nhìn không hề dễ đối phó.
Không đến mấy ngày, fan của Mai Mộng Nhiên đã tăng thêm một ngàn vạn, ngoại trừ độ nổi tiếng tăng lên lớn, còn có các loại quảng cáo và phỏng vấn theo nhau mà đến, người đại diện của cô nhận hợp đồng đến mức tay mềm.
Chịu chú ý rộng rãi đồng thời, cô gặp thất bại ở cuộc cũng bị người ta đào ra. Nhưng vì có danh hiệu nữ thần MR, bình luận phản đối rất ít, gần như không có, thậm chí có một số fan không lý trí chạy đến trang chủ của [Chinas Song] chỉ trích đạo diễn sản xuất "Có mắt không tròng", nghi ngờ cách thức bỏ phiếu có mờ ám...... đại loại như thế.
Hiển nhiên dễ thấy, MR mang đến cho cô ta ích lợi không hề nhỏ.
Trong phòng thu, Mai Mộng Nhiên đang bận rộn ghi âm bài hát mới.
"Tốt, kế tiếp là phần thử âm, chúng ta trước tiên thử một chút âm thanh."
Tiếng cười ấy gợi nhớ về những bông hoa của tôi
Vì tôi lặng lẽ nở rực rỡ mở mỗi góc nhỏ của cuộc sống
Tôi đã từng nghĩ rằng sẽ mãi mãi gần bên cô ấy
(Đây là lời hát trích trong bài "Những bông hoa ấy". Bài hát này do Phác Thụ ca sĩ đại lục Phác Thụ tự sáng tác cả phần nhạc lẫn lời, được phát hành trong album debut năm 1999 "Tôi đi tới năm 2000" của Phác Thụ, đồng thời cũng là nhạc phim kết thúc của bộ phim điện ảnh "Khi ấy hoa nở" năm 2002.
Tháng 5 năm 2003, nữ ca sĩ nổi tiếng Đài Loan Phạm Vĩ Kỳ đã viết lời tiếng anh cho ca khúc này và cũng được phát hành trong album "Chân Thiện Mĩ". Tháng 9 năm 2003, Phác Thụ tuyển chọn phát hành album "Những bông hoa ấy (bản memorial classics)", ca khúc "Những bông hoa ấy" một lần nữa được soạn lại và thu âm. Năm 2004, ca khúc nhận được giải thưởng "ca khúc vàng của năm mảng HongKong" trong đêm hội trao giải TOP MUSIC IN CHINA.
Tháng 7 năm 2013 ca khúc cũng được chọn làm nhạc phim kết thúc của bộ phim điện ảnh "Bút Tiên 2".
Bài hát được Vương Tiểu Khải TFBoys cover lại vào năm 2012)
Ta để link cho nàng nào muốn nghe:
......
Nghe đến đó, Phó Thì Cẩn tháo tai nghe điện thoại, "Cô ta không phải MR."
Diệp Khởi Hàn: "Cậu khẳng định? Tớ không nghe mà không hiểu chút nào, có muốn cô ta hát lại một lần bài [gặp lại em là điều tốt nhất thế gian] của MR không?"
Giọng điệu Phó Thì Cẩn thản nhiên, "Không cần."
"Vậy tại sao cậu nhận ra?"
"Âm thanh, " Giọng Phó Thì Cẩn trầm thấp và rõ ràng, "Nói đúng ra, là âm sắc. Giọng một người sẽ thay đổi theo độ tuổi tăng lên, còn có một số nhân tố khách quan, ví dụ mặt đối mặt so sánh với nói chuyện với nhau thông qua điện thoại, môi trường truyền âm không giống nhau, âm thanh sẽ chịu ảnh hưởng."
Diệp Khởi Hàn rất tò mò, "Nếu MR bằng xương bằng thịt xuất hiện trước mặt cậu, cậu có thể nhận ra giọng cô ấy không?"
"Không chắc."
Dù sao, con người trời sinh có năng lực cảm ngộ âm nhạc như MR, chuyện thay đổi giọng nói là điều quá dễ với cô.
"Hả, không phải chứ?" Diệp Khởi Hàn không thể tin được, "Chẳng phải cậu nghe bài hát đó của cô ấy suốt 7 năm à?"
Phó Thì Cẩn