Hoàng hôn chỉ còn một tầng mỏng manh, bị ngọn đèn đột nhiên sáng lên xua đuổi trốn khắp nơi, cái bóng lắc lư lảo đảo ở góc tường.
Đúng vào lúc này, Mai Nhiễm bước vào cửa nhà họ Mai, thím Chu sớm đứng chờ ngoài cửa, vừa thấy cô bước từ trên xe xuống, vội vàng ra đón, “Tiểu thư Nhiễm.”
Trời bắt đầu có tuyết rơi, cơn gió lạnh từ bốn phương tám hướng thổi trúng vạt áo gió Mai Nhiễm màu xanh đen bay “vù vù”, cô để lộ gương mặt ra khỏi khăn quàng cổ, cúi đầu khụ một tiếng, “Đi vào rồi nói sau.”
Thím Chu “A” một tiếng, rút tay ra khỏi túi áo đưa lên miệng hà hơi nóng rồi vươn ra phẩy bớt tuyết trên người cô, “Cháu xem có chuyện gì thế này, ở xa mà bắt cháu trở về một chuyến, cơm cũng chưa ăn? Hay là bác……”
Mai Nhiễm vào phòng, cởi áo khoác trên người, thuận tay vắt lên ghế dựa, trong phòng có hệ thống sưởi nhưng cô vẫn đông lạnh tới mức mặt đỏ ửng, cô rót một chén trà nóng uống vào mới dịu đi một chút.
“Em ấy sao rồi ạ?”
“Khụ!” Thím Chu nói, “Còn sao nữa, sáng sớm nay đưa đến bệnh viện đi, là người hầu của bà cụ phát hiện, lúc nâng ra ngoài cô ta đã sùi bọt mép, bà cụ sợ tới mức bệnh cao huyết áp sắp tái phát!”
Nói đến thì trong lòng bà có sự cảm thông, mấy ngày hôm trước tin tức giải trí ùn ùn đưa tin khắp nơi. Ai chẳng biết bây giờ Mai Mộng Nhiên rơi xuống hoàn cảnh nào? Cô ta từ đám mây rơi xuống đống bùn, đổi thành người nào thì người đó cũng không chịu nổi, nhưng không ngờ rằng cô ta nghĩ luẩn quẩn trong lòng như vậy?
Thím Chu phun nước bọt, “Có điều cô ta xứng đáng, đi đêm nhiều dù sao cũng gặp quỷ một lần chứ? Lần này coi như cô ta đá trúng tấm sắt, lúc này ấy à, bà cụ thật sự bị chọc tức, bác nghe giọng điệu của bà ấy muốn tính khoản này lên đầu cháu đấy.”
Mai Nhiễm đặt mạnh tách trà xuống, “Tính lên đầu cháu ạ?”
“Cháu còn không hiểu rõ tính tình bà ấy à?” Thím Chu hừ nhẹ, “Không biết Mai Mộng Nhiên uốn lưỡi gì trước mặt bà ấy, bác thấy bà ấy từ lúc ở bệnh viện trở về mặt đen sì, giống như con rồng phun lửa, túm được ai thì chửi người đó, từ trên xuống dưới cả nhà đều bị xui xẻo.”
“Bà ấy còn nói……”
Giọng Mai Nhiễm thản nhiên, “Còn nói cái gì?”
Thím Chu ngập ngừng nói, “Bà ấy nói Mai Mộng Nhiên biến thành như vậy đều do cháu làm hại, còn bảo cháu cướp người đàn ông của cô ta……”
Tuy rằng vế trước bà không thể gật bừa nhưng bà vẫn lần mò ra một phần nguyên nhân. Không phải do Mai Mộng Nhiên gieo rắc tin đồn con riêng trước à, sau đó cô ta bị tiên sinh xử lý gọn gàng nhanh chóng, nghe nói còn bị người ta đuổi ra ngoài. Nhưng vế đằng sau, bà thật sự không hiểu mô tê (1).
(1) Nguyên văn là “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.
Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.
Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc. Nguồn: Nam Nô – Chương 60
Mai Nhiễm im lặng một lúc lâu, hỏi, “Anh cháu có về không?”
“Trở về trở về!” Thím Chu gật đầu, “Cậu ấy về nhà trước cháu một tiếng, lúc này hai cha con họ đang ở trong phòng bà cụ, có lẽ đang an ủi bà ấy.”
“Tiểu thư Nhiễm, cháu nói xem tại sao cháu lại về?” Bà nuốt nuốt nước miếng, do dự nói, “Tiên sinh không ở đây, một mình cháu……”
Mai Nhiễm đang muốn nói, ngoài cửa vang lên tiếng Mai Lương Chi, “Tưởng Tưởng đã về à?” Anh đẩy cửa vào, trên người mang theo một lớp khí lạnh bên ngoài phòng, chưa nhìn rõ người trong nhà, quay đầu liên tục hắt xì vài cái.
“Bị cảm à?” Thím Chu oán trách nhưng nhìn anh đầy trìu mến, “Mùa đông mà cậu mặc ít như vậy, không biết yêu quý bản thân mình tí nào, để bác vào bếp nấu bát canh gừng cho cháu, hai anh em tâm sự tự nhiên.” Bà nói xong thì đi ra ngoài, khép chặt cửa lại.
Mai Lương Chi ngồi xuống ghế, xoa cái mũi đã đỏ lên, lúng túng hỏi, “Tại sao chỉ có một mình em về?”
Anh nhớ rõ mình nói nguyên văn là bảo cô và bác trai Mai Hồng Viễn cùng nhau quay về mà? Lần này cơn tức của bà cụ quá lớn, Mai Lương Chi có phần không chống đỡ nổi, đành phải tìm cái cớ chuồn ra ngoài, có lẽ cha anh Mai Thanh Viễn còn đang nghe mắng.
Mai Nhiễm rót một tách trà đặt trước mặt anh, “Em về trước xem tình hình ra sao.”
Mai Lương Chi liếc cô một cái, thở một hơi dài, “May mắn phát hiện sớm, thật ra không có gì đáng ngại.”
Anh biết một phần về mấy chuyện xảy ra với Mai Mộng Nhiên trong khoảng thời gian này, có điều cũng là chắp vá lung tung. Phía bà cụ, phiên bản thêm mắm thêm muối không đáng tin, có điều anh nhìn biểu cảm của Mai Nhiễm thì biết cô không muốn nói nhiều.
Mai Nhiễm nhẹ nhàng trêu đùa tua rua của khăn trải bàn, ánh mắt không hề thay đổi, giọng nói nhạt như nước, “Vậy là tốt rồi.”
“Ngồi xe đi lại xa xôi chắc chắn em mệt lắm rồi, em nghỉ ngơi trước đi, anh qua xem tình hình tiến triển thế nào.”
Mai Nhiễm “ừ” một tiếng.
Cô thật sự có chút mệt mỏi, bất kể trên thân thể hay là mặt tinh thần.
Không biết nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi bao lâu, khi bụng réo mấy tiếng “ùng ục”, Mai Nhiễm tỉnh lại, dụi dụi mắt, bật điện thoại xem thời gian.
Hóa ra mới trôi qua nửa tiếng.
Thím Chu nghe thấy tiếng động bên trong, bê một bát canh nóng vào, “Tiểu thư Nhiễm, cháu tranh thủ uống lúc nóng, xua tan khí lạnh trong cơ thể. Bác xem dự báo thời tiết, nhiệt độ không khí mấy ngày nay giảm thấp lắm, cẩn thận kẻo bị cảm.”
Mai Nhiễm uống hơn nửa bát, cảm giác từ trong ra ngoài cơ thể bắt đầu ấm dần lên, theo đó cơ thể cũng phục hồi một chút khí lực.
“Cơm tối cháu muốn ăn gì, bác bảo phòng bếp chuẩn bị sẵn.”
Mai Nhiễm không có khẩu vị, lắc đầu.
“Vậy sao được?” Thím Chu nói thấm thía, “Chí ít cũng phải ăn một chút.”
Cuối cùng Mai Nhiễm đành phải ăn mấy miếng điểm tâm, vừa rửa tay, bên kia đã có người thúc giục, nói là bà cụ bảo cô qua một chuyến.
“Đừng đi!” Thím Chu vội vàng ngăn cản trước mặt cô, “Chắc chắn không có chuyện gì tốt lành.”
Mai Nhiễm mặc áo khoác, nghe vậy cười, “Chẳng lẽ bà ấy ăn cháu được ư?”
Thím Chu bĩu môi, “Chưa biết chừng.” Tuy nói như vậy song cuối cùng bà vẫn tránh đường.
Mai Nhiễm đi ra ngoài, không nhịn được run rẩy.
Đèn trong phòng khách bật sáng trưng, bà cụ mặt không biểu cảm ngồi ở vị trí cao nhất. Hai cha con Mai Thanh Viễn và Mai Lương Chi lần lượt ngồi hai bên, không khí vô cùng nghiêm túc.
Vừa thấy Mai Nhiễm xuất hiện, bà cụ đứng phắt dậy, hai mắt trợn tròn như quả nhãn nhìn chằm chằm cửa ra vào, hình như muốn xác nhận sự thật đằng sau lưng cô không có Mai Hồng Viễn xuất hiện.
“Mai Nhiễm, cháu hại Nhiên Nhiên thê thảm như thế, tại sao cháu có thể trưng ra bộ mặt chưa xảy ra chuyện gì hết, cháu còn có lương tâm không?”
Mai Nhiễm đứng ở vùng giữa sáng và tối, nghe tội danh có lẽ có này, thoạt nhìn nét mặt bình tĩnh như cũ, nhưng tay đặt bên cạnh người lặng lẽ nắm lại.
Bà cụ ỷ vào bản thân là chủ mẫu nhà họ Mai này, xử lý mọi chuyện từ trên xuống dưới bao năm qua, bản lĩnh bắt chẹt người khác càng thêm lô hỏa thuần thanh. Tính tình Mai Nhiễm ôn hoà hiền hậu điềm tĩnh, cộng thêm không phải cháu gái ruột của bà, làm bà ta như có một cái gai cắm trong lòng, hận không thể nhổ bỏ cho yên tâm. Lần này vất vả nắm được nhược điểm, Mai Hồng Viễn lại không ở đây, không cần kiêng nể, bà ta tất yếu phải chơi lớn một trận.
Cho dù Mai Hồng Viễn ở đây, trong tay bà ta còn nắm át chủ bài là lời trăn trối của ông cụ, lần này làm to chuyện là điều không thể thiếu, có điều không được thoải mái thôi. Trước mắt là con nhóc chưa đủ lông đủ cánh, bình thường lúc tức giận cũng nói chuyện nhỏ nhẹ, biết ngay là quả hồng mềm dễ nắn, tại sao bà ta không nhân cơ hội này cho nó biết bản thân mình lợi hại?
“Cháu không biết bà đang nói cái gì.”
“Cháu nói