Bông tuyết bay lất phất, một gốc cây cổ thụ đã rụng sạch lá bị tuyết chèn ép, từng cành cây khô gầy nghiêng ngả gãy rắc một cái.
Ánh mắt hai người quấn quít lấy nhau mới bừng tỉnh dịch ra nơi khác.
“Tại sao anh đột nhiên quay về thế?” Mai Nhiễm khẽ cắn môi dưới, hỏi lại một lần nữa.
Người đàn ông bỗng nhiên cúi gập người, cái trán dán sát vào trán cô, ngừng một lúc lâu rồi nói nhỏ, “Nhớ em.”
Trong lòng của anh dường như ẩn giấu một hoa viên đương giữa mùa xuân, nhiều loại hoa giận dữ bung nở, nhưng giọng điệu của anh nghe vẫn vân đạm phong khinh, nhẹ nhàng rót tai đã bị gió thổi tan.
“Anh đã dùng cơm trưa chưa?”
Chóp mũi hai người cũng dán sát vào nhau, khi Mai Nhiễm nói chuyện, hơi nóng từ hơi thở tự nhiên dung hòa cùng một chỗ với anh, cô chợt cảm thấy trái tim trong lồng ngực hình như đập có phần bất thường.
“Chưa.”
Độ ấm nơi trán và chóp mũi lui đi, ngay sau đó môi anh rơi xuống đôi mắt cô, “Nhiễm Nhiễm.”
Giọng nói người đàn ông nghe khàn khàn đến thế.
“Sau đây anh muốn ăn thứ khác.”
Mai Nhiễm mơ hồ chớp chớp mắt nhìn anh, chưa kịp có phản ứng thì cả người đã bị anh ôm lấy. Anh ôm cô tiến vào phòng trong, thậm chí còn rút ra một bàn tay để khóa trái cửa.
Từ tiếng tim đập trầm ổn, mạnh mẽ lại có phần không khống chế được kia, cô dần hiểu được, chuyện cô mơ hồ mong đợi dường như sẽ xảy ra.
Quả nhiên, anh thả cô xuống, trực tiếp ôm lấy mặt cô, đè cả người cô bên dưới thân mình — phương thức anh diễn đạt bằng phẳng trắng trợn hơn bất kì lần nào trước đấy, không còn dè dặt kiềm chế, mà là công khai…… cầu “yêu” với cô.
Mai Nhiễm thở hồng hộc đẩy anh ra, gương mặt đã đỏ rực từ lâu, “Em…… Em đi tắm trước đã.”
Người đàn ông cúi đầu “ừ” một tiếng, một hồi lâu sau mới thả cô đi.
Tiếng nước chảy bắt đầu vang lên trong phòng tắm, Mai Nhiễm tìm xung quanh một lần, buồn phiền lẩm bẩm, “Tinh dầu hoa hồng lúc trước mình mua đâu rồi, tại sao không tìm thấy?”
Ôi ôi ôi!
Cô rất chăm chú, thế nên không nghe thấy tiếng cánh cửa chuyển động. Đến khi phát hiện ra, bóng người cao lớn kia đã đứng trước mặt, đôi mắt Mai Nhiễm trợn tròn nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập nghi vấn.
Trên gương mặt tuấn tú của người đàn ông dường như còn nhiễm một lớp màng màu đỏ rất mỏng, anh không nhanh không chậm đi tới, “Anh đột nhiên nhớ ra bản thân cũng cần tắm.”
“Cho nên,” Anh rất nhanh đưa ra kết luận, “Chúng ta cùng nhau tắm.”
Ở trong phòng tắm, nửa người Mai Nhiễm đã mềm nhũn, sau khi tắm xong, khi cô khó khăn lắm mới quấn được khăn tắm vào người bị ai đó ôm lấy thả xuống giường, cô cảm thấy sức lực cả người như nước bị rút hết đi.
“Nhiễm Nhiễm,” Trong lúc ý thức mơ mơ màng màng, cô đột nhiên nghe được một tiếng cười khẽ của người đàn ông phía trên, “Anh còn chưa chính thức bắt đầu.”
Mai Nhiễm: “……”
Mảng hồng rực ở cổ nhanh chóng lan tràn khắp cả người.
……
“Không cần sợ, là anh.”
Mai Nhiễm đau đớn nhíu mày, ngay cả ngón chân cũng quặp xuống, lớp ga dưới giường bị cô túm chặt, bung ra nhiều đóa hoa phức tạp.
Ban nãy đi ngang qua dưới tàng cây, đóa hoa nhỏ dính trên tóc cũng rơi xuống….
Thủy triều lên xuống, là tiết tấu vỗ về trong thân thể cô, lên cao khi kích tình mạnh mẽ, lúc hạ thấp thì nhẹ nhàng lưu luyến, cô cảm giác từng bộ phận trên cơ thể mình đều chậm rãi hòa tan trong cơn sóng đó.
Cuối cùng, mặt biển bình tĩnh, trên bờ cát lưu lại rất nhiều vỏ sò, hào quang từ cơ thể cô nhuộm chúng thành màu trắng ngà.
Hóa ra thân mật với người mình yêu là cảm giác tốt đẹp như vậy.
Người đàn ông vẫn còn hôn nhẹ lúc có lúc không, hôn một cái lại kêu một tiếng “Nhiễm Nhiễm”, Mai Nhiễm cầm tay anh, lòng bàn tay chạm vào nhau, dễ chịu và ấm áp, cô bình yên say giấc.
Ánh sáng mờ mờ trong phòng ngủ, bọn họ thỏa mãn ôm nhau ngủ, đến khi mặt trời bên ngoài biến thành ánh trăng cũng không hề hay biết.
Lông mi Mai Nhiễm giật giật, mắt muốn mở ra song làm mọi cách mà không mở được, cô thật sự rất mệt, thể lực cũng bị tiêu hao nghiêm trọng.
“Tỉnh?”
Cô hàm hồ “a” một tiếng, cọ cọ vào lồng ngực anh, “Mệt.”
“Vậy thì em ngủ thêm một lúc?” Giọng nói rơi trên tóc rất êm dịu, rất từ tính.
“Bây giờ mấy giờ rồi?”
“Tám giờ đúng.”
“Buổi tối?!” Cơn buồn ngủ của Mai Nhiễm biến mất hơn phân nửa.
Phó Thì Cẩn buồn cười, “Bằng không thì?”
“Có ai đến đây gọi em ăn cơm chiều không?”
“Thím Chu có đến một lần, khi đó em còn đang ngủ, anh không gọi em.” Ý cười nơi hàng lông mày anh rốt cuộc không nhịn được, thậm chí nhẹ nhàng bật cười, “Bác ấy biết em và anh ở cùng một chỗ.”
“Bác ấy có nói gì không?”
Phó Thì Cẩn thật sự ngẫm nghĩ, “Nói rất nhiều, em muốn biết phương diện nào?”
Mai Nhiễm: “Không cần.” Chỉ cần suy nghĩ cô cũng biết bác ấy sẽ nói cái gì.
“Em có đói bụng không?”
“Không đói bụng.”
“Cô lỗ cô lỗ……”
Mai Nhiễm xấu hổ cụp mắt xuống, sửa miệng, “Có chút.”
Hình như tâm trạng anh vô cùng tốt, ánh mắt càng sâu thẳm, “Anh cũng vậy.”
Có lẽ thím Chu vui mừng quá mức, thế nên quên phần cơm cho hai người. Mai Nhiễm ngồi ở ghế sát cửa sổ trong phòng bếp nhỏ, nhìn thân hình bị ngọn đèn chiếu sáng có phần mơ hồ cách đó không xa, môi bất giác nhoẻn miệng cười.
Cơm chiều rất đơn giản, Phó Thì Cẩn nấu một bát mỳ lớn, thêm hai quả trứng ốp la, hai người ngồi sát cạnh nhau, anh một miếng rồi đến em một miếng.
Tuy rằng mỳ sợi thanh đạm nhưng rõ ràng thứ hòa quyện giữa môi và răng là sự ngọt ngào đậm đà.
Mai Nhiễm ở một mình một viện, cách nhà chính một khoảng cách, bình thường rất ít người đi lại quanh đây, vì thế khi đêm xuống có vẻ im lặng. Phòng bếp nhỏ này là nơi đặc biệt tách ra, thím Chu thương cô, mỗi lần trở về đều nổi lửa bồi bổ thân mình cho cô.
Dạ dày đã quen được chiều chuộng sao dễ dàng thỏa mãn với một bát mỳ sợi, cô kéo đôi chân bủn rủn vào tìm. Khi tìm được một miếng thịt bò đã ướp sẵn, cô lập tức vui vẻ ra mặt.
“Chúng ta ăn thịt