Mẹ Mai Nhiễm - Mộc Dung mắc bệnh tim, từ trước đến nay cơ thể rất yếu, sau khi kiên trì sinh con gái thì ngày càng yếu hơn, cố gắng níu kéo cũng không sống qua tuổi bốn mươi đã rời khỏi thế gian.
Khi đó Mai Nhiễm mới 17 tuổi, ở độ tuổi đẹp nhất, một nửa thời gian cô trôi qua trong bệnh viện, đêm hôm đó cũng có mưa như bây giờ. Cô và cha Mai Hồng Viễn đứng chờ ngoài phòng cấp cứu, trước lúc ấy, bác sĩ đã ra thông báo bệnh tình nguy kịch hết lần này đến lần khác.
Trong lòng cô đều biết sớm hay muộn sẽ có một ngày này, song không ngờ nó tới nhanh như vậy, khi bác sĩ với bước chân nặng nề bước ra bảo người nhà gặp bệnh nhân lần cuối cùng, giây phút ấy Mai Nhiễm gần như phát điên.
Là cha nửa dìu cô hai chân mềm nhũn vào trong, trong một đêm người đàn ông cao lớn và im lặng đó dường như già đi 20 tuổi, "Kiên cường một chút, cha con mình tiễn mẹ lần cuối cùng."
Có điều Mai Nhiễm rõ ràng có thể cảm nhận được bàn tay ông đặt trên vai mình dùng nhiều lực, thậm chí còn run nhè nhẹ, thậm chí cô không thể thốt ra từ "vâng", mà chỉ nghẹn ngào gật đầu.
Mẹ nằm trên giường bệnh chỉ còn hơi thở cuối cùng, thậm chí bà không còn sức để cầm tay hai người bà yêu thương nhất, từng giọt nước mắt to tròn từ khóe mắt cô chảy ra, cô cố gắng mỉm cười, "Tưởng Tưởng, đừng khóc, mẹ muốn...... nghe con hát bài hát đó một lần."
Ở thời điểm em đẹp nhất,
Gặp được em là điều may mắn của anh,
......
Gặp lại em là điều tốt nhất thế gian.
Trong tiếng hát đẹp đẽ như thiên thần, Mộc Dung chậm rãi nhắm mắt.
"Tưởng Tưởng, mẹ con đã đi rồi."
"KHÔNG!" Hai mắt Mai Nhiễm đỏ hồng, hát hết lần này đến lần khác, "Ở thời điểm em đẹp nhất......" đến khi cổ họng khô khốc, không phát ra tiếng nữa.
Mẹ, mẹ từng nói âm nhạc có thể sáng tạo ra kỳ tích, vì cái gì...... Vì cái gì mẹ không ở lại?
Vì cái gì rõ ràng con đã cố gắng trở thành bác sĩ mà vẫn không thể níu kéo mạng sống của một con người?
Ông trời không dám trả lời, cũng không dám đáp câu hỏi của cô.
Trong lòng Mai Nhiễm ngập tràn nỗi chua xót. Cô ngẩng đầu lên uống một hớp rượu lớn, theo động tác này, cô thoáng nhìn một bóng người từ từ bao trùm lên mình.
Dư quang nơi khóe mắt trông thấy đường cong một bên sườn mặt lạnh lùng, mi tâm anh nhíu lại, đôi môi mỏng cũng mím thành một đường thẳng tắp. Đôi mắt xinh đẹp ánh mắt cứ thế im lặng nhìn cô, song vẫn sâu không thấy đáy, không có chút gợn sóng.
"Ans......" Mai Nhiễm gần như thốt ra theo bản năng, nhưng cô nhanh chóng hoãn lại kịp, "Phó tiên sinh?"
Vào lúc này, ở địa điểm này, tại sao anh lại xuất hiện?
Phó Thì Cẩn không nói gì thêm, có chút đăm chiêu nhìn thoáng qua bình rượu ngổn ngang bên cạnh cô, mày nhíu lại càng sâu.
Đúng lúc này, có một chiếc xe chiếu đèn vào chỗ này, Mai Nhiễm lấy tay che khuất mắt, bỗng nhiên nghe thấy anh nói, "Đứng lên, tôi đưa cô về."
Rõ ràng mới đêm mùa hạ, tuy có mưa nhưng trong giọng anh lại lạnh cứng như ở trong hầm băng.
Mai Nhiễm sợ run cả người, không biết xấu hổ vì bị bệnh nhân trách hay nguyên nhân nằm ở việc người uống rượu, hai gò má nhanh chóng nổi lên hai rặng mây đỏ, phản ứng hơi chậm, ngơ ngác "a" một tiếng.
Phó Thì Cẩn mở khóa xe, ý bảo cô lên xe trước, sau đó người đã không thấy tăm hơi, Mai Nhiễm đợi một hồi lâu mà không thấy anh quay về, nhìn ngó xung quanh, không ngờ lại thấy anh đang xoay người nhặt các chai rượu cô đã uống cất vào trong túi.
Cho dù làm động tác đó, xem anh làm cũng là cảnh đẹp ý vui, ánh mắt Mai Nhiễm giống như bị bóng dáng anh giữ chặt, nhìn một chuỗi động tác của anh tựa như nước chảy mây trôi, hai má cô bỗng nhiên giống bị lửa hơ, nóng rực.
Đợi khi anh ngồi vào xe, thân hình cao to nghiêng người về phía mình, Mai Nhiễm cảm thấy dường như mình đã không thể khống chế nổi con tim.
"Thắt dây an toàn đi."
Mai Nhiễm sững sờ mất ba giây khi hơi thở nam tính xa lạ và trong trẻo kia gần trong gang tấc, "à...... à!"
Phó Thì Cẩn chờ cô thắt chặt dây an toàn, sau đó mới chậm rãi khởi động xe. Anh im lặng điều khiển xe đi qua ba ngã tư, sau đó mới nhớ ra hỏi, "Cô sống ở đâu?"
"Hoa viên Hoa Cảnh."
Dưới cơn mưa mùa hạ, Chu Nhất Miểu cầm một cây dù đứng khuất sau cây cột, mắt nhìn chăm chú vào hướng chiếc xe màu đen rời đi, thật lâu sau sau anh nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Xuyên qua màn mưa li ti dày đặc, dường như anh trông thấy cuộc sống trôi qua ở một thôn nhỏ trong núi sâu nhiều năm trước. Cha mạo hiểm mưa to làm ruộng ở lưng chừng đồi, dưới chân núi lụp xụp những căn nhà cũ nát, lại giống như nhìn thấy cảnh đêm hôm đó anh cầm một quyển sách, đọc đến bình minh dưới ánh đèn le lói như hạt đậu, trên đùi bị muỗi cắn nổi lên từng cục sưng phồng...
Chu Nhất Miểu chậm rãi nhắm hai mắt lại. Anh là sinh viên duy nhất trong thôn, thậm chí là ở quê nhà, sau đó ở lại thành phố làm một bác sĩ ngoại khoa cầm dao phẫu thuật, hàng năm về quê luôn được bà con làng xóm, họ hàng yêu thích, mỗi ánh mắt ngưỡng mộ luôn hiện rõ trước mắt anh.
"A Miểu, mày khiến ba được nở mày nở mặt! Tuổi trẻ tài cao!"
"A Miểu, bây giờ chân con đã hoàn toàn trút bỏ lớp bùn sình, về sau con là người thành phố rồi!"
Song trong lòng anh luôn biết rõ một sự thật: Bất luận anh vĩ đại cỡ nào, khoảng cách chênh lệch giữa hai người vẫn quá lớn. Chỉ là chiếc đồng hồ mặt trăng trên tay cô, tiêu tốn một năm tiền lương của anh cũng không mua nổi.
Buông tay thôi, Chu Nhất Miểu, bất luận mày cố gắng cỡ nào, vĩnh viễn không xứng với cô.
Màn hình di động sáng lên, Chu Nhất Miểu mở QQ, bắt đầu viết: "Sư muội, anh nghe về chuyện buổi sáng ở bệnh viện, không sao chứ? Bất luận em làm gì, sư huynh vĩnh viễn ủng hộ em, em nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon."
Anh trở lại với thân phận sư huynh thì tương đối an toàn, ít nhất...... anh có thể im lặng ở cạnh bảo vệ cô.
Click gửi đi, anh cất kỹ điện thoai, bước vào màn mưa, bóng lưng cô độc và im lặng.
Đèn đường hai bên vẫn kéo dài đến xa xa, trong không khí hơi nước dày đặc, xe vững chãi đi tiếp vượt qua một hàng đèn trên sông, vừa lên cầu vượt, hạt mưa lớn bằng hạt đậu bắt đầu "Bùm bùm" rơi xuống.
"Trời mưa to hơn." Mai Nhiễm nhỏ giọng nói.
Người đàn ông chăm chú lái xe, chỉ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Sự im lặng nặng nề vắt ngang giữa hai người, Mai Nhiễm không tìm ra chủ đề nào hay, hơn nữa đối