“Nhiễm Nhiễm, chúng ta sinh con gái nhé.”
Cô gật gật đầu, đôi mắt trong suốt hiện lên tia sáng động lòng người, vươn tay ôm lấy thắt lưng anh, sau đó từng chút từng chút một hòa tan trong ngực anh……
Mười hai giờ đêm.
Có người đốt pháo hoa, có người hoan hô, đủ loại thanh âm lúc gần lúc xa, khi thì rõ ràng khi thì mông lung.
Ngoài phòng gió lạnh thấu xương, trong phòng xuân sắc nồng đậm, giống như hai thế giới.
“Không cần đi đón giao thừa ạ?” Hai mắt Mai Nhiễm khép hờ hỏi.
Nghe vậy, đang giúp cô vén lọn tóc ướt trên trán, người đàn ông thấp giọng cười nói, “Em còn sức à? Xem ra anh chưa đủ cố gắng.”
Mai Nhiễm tựa vào trên vai anh, “…… Em sai rồi.”
“Em có muốn đi tắm không?”
“Có.”
Không biết đốt pháo hoa bao lâu, trong mộng Mai Nhiễm mơ hồ có thể nghe được tiếng “bùm bùm”, cô lại mơ về pháo hoa đẹp đẽ lạ thường trên đỉnh núi đêm đó, khóe môi thoáng cong lên một độ cong nho nhỏ.
“Em mơ gì mà cười vui thế?” Người đàn ông thổi mạnh lên mũi cô.
Cô không trả lời, hô hấp mềm mại thổi từng đợt vào ngực anh.
Phó Thì Cẩn hôn lên mi tâm cô một cái, “Tân niên vui vẻ, Nhiễm Nhiễm.”
Anh cầm tay cô theo thói quen rồi mới an tâm ngủ.
Sáng sớm hôm sau, ngoài phòng có cuộc đối thoại vang lên rất rõ.
“Cô và dượng đều là sâu lười? Ông mặt trời đã rời giường, hai người còn chưa dậy……”
Tiếp theo là tiếng thím Chu cười ha ha, “Tiểu thư nhỏ, hay là tôi dẫn cháu đi xem những nơi khác?”
“Không cần!” Cô bé bĩu cái miệng nhỏ nhắn, “Cháu muốn cô!”
Nói xong định xông vào, thím Chu vội vàng giữ chặt cô, “Tiểu thư nhỏ, tối hôm qua cô cháu đón giao thừa gác đến khuya, lúc này có lẽ còn đang ngủ.”
Bạn nhỏ Mai Cửu chống nạnh, dáng vẻ bà cụ non, “Tối hôm qua rõ ràng cô về phòng ngủ sớm hơn cả cháu. Cô đi không lâu thì dượng cũng đi theo, tại sao hai người ngủ muộn thế?”
“Này……” Thím Chu bị cô hỏi á khẩu, trong lòng than thầm, bà cô tổ này thông minh quá, không dễ lừa, nhưng không biết tình hình bên trong như thế nào, làm gì bây giờ?
Đột nhiên, trong đầu bà lóe lên tia sáng.
“Thật vậy chăng?”
Nghe hết lời bà, cô bé do dự hỏi, “Chú Lương Chi của cháu thật sự biết phép thuật ạ?”
“Biết biết biết!” Thím Chu kiên trì liên tục đáp, trong lòng không biết nói bao nhiêu câu “thiếu gia Lương Chi tôi xin lỗi cậu”, nhưng có biện pháp nào khác, ai bảo cậu độc thân không sợ bị quấy rầy chứ?
Còn cuộn mình ở trong chăn, Mai Lương Chi không hề dự đoán bị trúng một tên, ôm ngực ngồi hắt xì.
“Thôi không cần,” Cô bé lắc đầu, “Chú có biết phép thuật cũng kém cô của cháu.”
Tiểu thư Nhiễm đến cùng cô rót bao nhiêu bùa mê cho cô bé vậy.
Thím Chu hạ mí mắt, “Nếu không tôi vào trước xem hai người tỉnh chưa?”
“Cháu đi cùng bác.”
Thím Chu: “……”
Bà cô nhỏ ơi, tôi không muốn cho cô nhìn thấy hình ảnh nhi đồng không được xem nên mới không cho cô đi cùng!
Ngay khi thím Chu ở thế khó xử, cửa đột nhiên mở, Mai Nhiễm đi ra, cô bé cao hứng vui mừng ôm lấy cô, “Cô, buổi sáng tốt lành!”
“Buổi sáng tốt lành.” Mai Nhiễm hôn một cái lên gương mặt bé nhỏ thơm mềm.
“Tiểu thư Nhiễm, năm mới vui vẻ.” Thím Chu cầm một túi quýt có chữ Phúc đưa cho cô.
Cô đón lấy, “Thím Chu năm mới vui vẻ.”
Bạn nhỏ bện tóc hai bên, khi cười mắt cong thành hình vầng trăng khuyết, giữ chặt tay cô, “Cô đi ăn sáng với cháu.”
“Được.” Mai Nhiễm sờ tóc cô, “Ai bện tóc cho cháu thế?”
“Ba còn ngủ, mẹ bện cho cháu,” Bạn nhỏ quơ quơ đầu, “Có phải rất xấu không?”
“Thật ra…… tàm tạm.” Mai Nhiễm suýt nữa không nhịn được muốn cười.
Bạn nhỏ bĩu môi, làm nũng, “Cô có thể bện cho cháu không?”
Mai Nhiễm dẫn cô vào nhà, vào phòng ngủ tìm lược và cái gương nhỏ, cô không có kinh nghiệm bện tóc cho người khác, đành lên mạng tìm hướng dẫn.
Cô bé xõa tóc, hàng mi vừa dài vừa cong vút cụp xuống, im lặng mặc cô phá rối.
Mai Nhiễm thử hồi lâu, cuối cùng làm ra một củ tỏi đáng yêu, “Cháu xem có thích hay không.”
“Đẹp mắt!” Cô bé ngẹo đầu, mấy sợi tóc không chịu hợp tác xuề xòa, cô ôm cổ Mai Nhiễm để sát vào dùng sức hôn một cái, “Chỉ cần cô làm cho đều đẹp mắt!”
“Ôi chao, ngọt quá!” Mai Nhiễm chấm một cái lên miệng nhỏ nhắn đỏ hồng của cô bé, “Để cô nếm xem ở đây có bôi mật không nào.”
Cô bé thoải mái cười khanh khách.
Trong phòng ngủ Phó Thì Cẩn nghe bên ngoài truyền tới tiếng cười, cũng cười, ánh mặt trời theo tấm rèm lẻn vào chiếu lên gò má anh, để lộ đường cong mềm mại.
Tế tổ đầu năm là tập tục từ trước đến nay của Mai gia, sau khi dùng bữa sáng, đoàn người lục tục hướng về tổ miếu.
Cô bé vẫn bám lấy Mai Nhiễm, không chịu ngồi xe cùng ba mẹ mình, Triệu Du khuyên một lúc lâu mà không được, đành chiều ý cô bé.
“Làm phiền các em.”
Mai Nhiễm cười nói, “Không sao, em sẽ trông cháu.”
Trong lòng, cô cũng thích cô bé đáng yêu này.
Mai Hồng Viễn và Mai Tuệ Viễn ngồi chung một chiếc xe đi đằng trước, theo thứ tự là Mai Thanh Viễn cùng với Mai Lương Chi, vợ chồng Mai Lương Giác, cuối cùng đó là Mai Nhiễm và Phó Thì Cẩn, cô bé ngồi giữa hai người.
Đôi chân ngắn ngủn không chạm đất, treo lơ lửng nên hơi mỏi, cô dứt khoát khom chân, sau đó lấy một hộp sữa chuối ra khỏi túi nhỏ, rút ra ống hút chọc sẵn đưa đến tận miệng Mai Nhiễm, “Cô uống.”
Cô bé lại lấy cho bản thân một hộp, hút rột rột, uống được một nửa hình như mới phát hiện trong xe còn một người khác, bàn tay nhỏ bé lại mò vào trong túi, “Dượng, cho nè!”
Phó Thì Cẩn một bên ngạc nhiên nhìn túi hoa nhỏ của cô bé có thể đựng được nhiều hộp sữa như thế, một bên cầm hộp sữa trịnh trọng cảm ơn.
Tuy rằng từ trước tới nay anh không uống thứ này.
Xe vững vàng trong ánh nắng đầu tiên của năm mới khoảng nửa giờ, Mai Nhiễm ngẩng đầu nhìn, cách mười mét bức tường trắng và mái ngói đập vào mắt cô. Cô quay đầu nói, “Đến.”
Ba người tay trong tay xuống xe, cô bé đi giữa, một đôi mắt tò mò quan sát xung quanh, giống như cảm thấy hứng thú với mọi thứ.
Mai Nhiễm thường khom người nói chuyện với cô bé, người đàn ông tuấn tú bên cạnh cũng mỉm cười, cảnh tượng này rơi vào mắt người không biết chuyện, họ còn tưởng rằng là cả gia đình ba người ấm áp.
Phó Thì Cẩn mặc áo măng tô màu đen, để lộ cổ áo sơ mi trắng tinh thẳng thớm, bên ngoài áo sơ mi là áo len màu xám do Mai Nhiễm đan cho anh. Đối mặt với cha vợ cách đó không xa, anh khẽ gật đầu.
Mai Hồng Viễn nhìn thoáng qua áo len của anh, hiểu ý cười – so với chiếc áo của ông, ngoài màu sắc thì kiểu dáng gần giống nhau, vừa thấy là xuất từ tay một người.
“Người đã gần đông đủ, chúng ta vào thôi.”
Trước khi vào miếu tế bái, trước tiên mọi người đều phải rửa sạch tay trong chậu đồng thau, không biết trong nước kia thả cái gì, sau khi tẩy xong có một mùi thơm nhẹ, một lúc sau mới hết.
Cô bé cũng ngoan ngoãn rửa tay, theo sau Mai Nhiễm bước vào.
Bên trong thờ phụng bài vị của tổ tiên, người tế bái có cùng biểu cảm như đúc ra từ một khuôn vậy, nghiêm túc không thể nghiêm túc hơn. Không biết có phải ảo giác hay không, độ ấm thấp hơn bên ngoài mấy phần, Mai Nhiễm còn lo lắng bạn nhỏ khả năng không thích ứng trường hợp như vậy, nghiêng đầu thấy, lo lắng dư thừa nơi đáy lòng trong khoảnh khắc tan thành mây khói.
Cô bé quỳ gối trên bồ đoàn, hai tay tạo thành chữ thập ra dáng ra hình quỳ lạy, cố tình giọng nói còn đượm hơi sữa, “Thái gia gia, ba ba của thái gia gia, gia gia và thái gia gia, chào các cụ, con là Mai Cửu……”
Tiếng Trung của cô bé không quá lưu loát, đứt quãng, nhưng vẻ mặt nghiêm túc lại cực kỳ giống anh họ, có cảm giác không nói nên lời.
Mai Nhiễm và Phó Thì Cẩn cùng tiến lên dâng hương sau đó vái lậy, vừa đứng lên, vợ chồng Mai Lương Giác đi đến, sau khi lạy tổ tiên, họ đến nhận con gái về.
Cô bé được ba ba ôm, thường xuyên quay đầu xem Mai Nhiễm, bốn mắt nhìn nhau, cô bĩu môi tặng vài nụ hôn gió.
Trái tim Mai Nhiễm quả thực sắp tan chảy.
Dựa theo lệ thường, sau khi kết thúc nghi thức cúng bái, những người đàn ông trong gia tộc đều phải tham dự buổi họp ngắn, Phó Thì Cẩn làm con rể, tự nhiên cần tham gia.
Người phụ nữ và trẻ con được giữ lại, túm năm tụm ba nói chuyện phiếm.
“Cửu Cửu trước kia không bám người như vậy.”