Cứ như vậy Tử Đằng ngủ một mạch cho tới sáng. Thức dậy nhìn thấy bản thân vẫn ở trong khách sạn hôm
qua. Định lấy chiếc điện thoại để gọi người mang đồ thay tới thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô bước xuống giường đi ra mở cửa. Là Vĩ Tường.
"Chị hai, đồ của chị."
Tử Đằng bất ngờ nhận giỏ đồ, còn có cả đồ ăn sáng nữa, ngạc nhiên nhìn cô em họ
"Vĩ Tường, em làm gì ở đây vậy."
"Em tới đưa đồ cho chị, chẳng lẽ chị định mặc cái này luôn hả. Còn có đồ ăn sáng mẹ em chuẩn bị cho chị."
Hai tay Vĩ Tường bây giờ chỉ toàn là đồ, định cho người mang tới nhưng sợ chị cô không quen nên trực tiếp mang tới. Cũng lâu rồi không chăm sóc chị họ coi như có cơ hội. Tử Đằng mỉm cười rồi tránh qua một bên cho cô vào. Cô nhận lấy túi đồ vào trong nhà tắm tắm rửa sạch sẽ.
"Chị hai, giờ chị về Chu gia luôn sao." - Vĩ Tường ngồi trên giường bắt đầu tâm sự
"Ừ…Chị qua đó lo hậu sự cho cha chị trước đã. – Tử Đằng ở trong nhà tắm nói vọng ra. – Mà ai kêu em mang đồ qua cho chị vậy.
"Là Phong tổng đó…Còn có cả bạn chị nữa…"
Tử Đằng đang ngâm mình bỗng dưng im bặt. Phong Lãnh Hàn quan tâm cô vậy là có ý gì, hay chỉ là sự quan tâm nhất thời…Lòng cô có cảm thấy phân vân, không lẽ cô lại để ý người khác rồi sao. Thấy chị họ im lặng, Vĩ Tường lớn tiếng hỏi.
"Ủa mà chị…những người bạn hôm qua của chị là ai vậy, trông có vẻ không phải là người bình thường."
Vĩ Tường thắc mắc ngộ nha, bây giờ sau bao năm không gặp là bắt đầu mê trai.
"Vĩ Tường, bao năm không gặp, em đã hình thành bao nhiêu thói xấu rồi vậy hả. Giờ còn quan tâm chuyện riêng của chị."
Bị nói trúng tim đen, Vĩ Tường chỉ biết im im. 20 năm mà rốt cuộc sao cô thay đổi quá vậy, giờ thích đi chọc người
khác.
"Chị hai…Em chỉ thắc mắc thôi mà…" - Vĩ Tường phụng má đáp lại.
Rồi, cô không trêu nữa.