Trở về nơi mình sinh ra và lớn lên trong vòng 5 năm, hình ảnh cả gia đình cô ùa về. Tuy chỉ còn
những kỉ niệm ngắn ngủi nhưng như vậy cũng đủ. Cô không có gì đòi hỏi nhiều. Giá như năm đó không xảy ra vụ bắt cóc, thì vận mệnh của cô đã không bị thay đồi như vậy. Tới Chu gia, quản gia đã cho người đón tiếp hai vị tiểu thư nhà họ về.
"Kim tiểu thư, tiểu thư, mừng hai cô về."
Quản gia kính cẩn chào hai người họ. Quan sát đi quan sát lại bao nhiêu lần, nơi đây không hề thay đổi bao nhiêu. Cảnh còn nhưng người đã mất, Ngọc Diễm phải chịu sự tù tội trong quãng đời còn lại. Quản gia lại nói với hai người
"Tiểu thư, thiếu gia đã về. Hiện tại đang ở trong."
"Cháu biết rồi." – Vĩ Tường lại quay sang Tử Đằng. – "Không nghĩ là thằng nhóc về nhanh giữ vậy."
"Thiếu gia… Giờ cô mới nhớ ra, Vĩ Tường còn có cậu em trai, nhưng lúc cô rời khỏi Chu gia thì cậu nhóc đó còn khá nhỏ. Vĩ Tường dẫn Tử Đằng vào trong thắp cho cha cô nén nhan. Nhìn người cha bao lâu không gặp mà giờ lại nằm trong quan tài, cô lại cảm thấy đau thương. Lát sau, Tử Đằng đi cùng Vĩ Tường vào trong gặp cha mẹ Vĩ Tường, còn có một cậu con trai nhỏ hơn cô 5 tuổi.
"Chu Hiếu Sâm". – Vĩ Tường gọi lớn tên cậu con trai đó.
Cậu ta ngước nhìn chị mình, rồi lạinhìn sang Tử Đằng. Không nghĩ cậu nhóc năm đó quậy phá đó giờ thành một thanh niên tuấn tú rồi, còn trên người đang mặc một bộ vest đen, nhìn cậu càng điển trai ra hơn.
"Chị hai, chị đi đâu nãy giờ mới về. Định kêu chị ra đón em rốt cuộc là phải tự về.
"Chị đi đón chị họ."
Hiếu Sâm nhìn cô bằng con mắt ngạc nhiên. Tối hôm qua có nghe tin bác mình mất do bị người khác hại, cậu liền đặt vé máy bay sớm nhất để về nước. Từng nghe trước đây có chị họ nhưng vì một vài lí do nên không thể gặp mặt.
"Hiếu Sâm lần đầu thấy chị họ nên cũng hơi lạ…Con mau chào chị ấy một câu đi" – Mẹ của Vĩ Tường nhẹ nhàng nhắc nhở con trai.
"Dạ không sao,…lần đầu gặp nhau cháu không thích ép buộc."
Hiếu Sâm không nói gì, chỉ đứng dậy qua chào hỏi cô một câu theo phép lịch sự, còn đưa tay ra để bắt tay với cô.
"Lần đầu gặp…em