Nội dung hiển thị trên màn hình điện thoại chính là một đoạn video, mà hình ảnh trong đó lại là cô cùng một người đàn ông.
Sở Nghinh bị dọa cho một phen khiếp vía, hai chân cứ trong phút chốc đã trở nên mềm nhũn, không còn đủ lực trụ cả người nữa nên mới loạng choạng dựa vào bàn bên cạnh.
Bàn tay dính đầy máu vẫn không ngừng chảy, nhưng hình như cô chẳng còn có cảm giác gì nữa, trong mắt chỉ còn tồn tại duy nhất những hình ảnh đang hiển trên màn hình điện thoại.
Cho dù có chết cô cũng không thể nào quên được chuyện này, đây chính là đêm mà cô bị bắt cóc và c**ng bức bởi một người đàn ông không lộ mặt.
Mà đoạn ghi hình trong chiếc điện thoại này đây đã ghi lại toàn bộ sự việc phát sinh đêm đó, cũng ghi rõ gương mặt của người đàn ông mà lúc đó cô không thể nhìn thấy, đúng là Ân Viêm rồi, chính là hắn, hắn chính là người đã bắt cóc rồi c**ng bức cô.
Vừa xem hết một đoạn phim, Sở Nghinh đã không ngừng lắc đầu phủ nhận, toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực.
- Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào.
Sao có thể như vậy được.
Đây chắc chắn không phải là sự thật.
Anh lừa tôi, chắc chắn là anh đang lừa tôi.
Nhất định là anh đang lừa tôi.
Những hình ảnh này muốn chỉnh sửa thật sự không khó.
Nhất định anh đang lừa tôi!
Cố gắng phủ nhận sự thật ngay trước mắt nhưng chính bản thân Sở Nghinh có lẽ cũng không thể tin được lời mình nói nữa.
Trong lòng cô không ngừng nảy ra rất nhiều rất nhiều nghi vấn, dường như cô không có lí do gì để chứng minh điều mình muốn tin nữa.
Ngón tay run rẩy thao tác trên màn hình điện thoại, chuyển qua một đoạn phim khác.
Cô chỉ xem đến mặt người đàn ông, sau đó lại tiếp tục chuyển sang một đoạn phim phía sau.
Cứ như vậy liên tục, cô đã nhìn thấy gương mặt của người đàn ông mỗi đêm đến phòng của mình, đều cùng một người và đúng là Ân Viêm.
Không thể nào.
Sao có thể như vậy chứ? Sao có thể là hắn được chứ?
- Tôi không tin.
Nhất định là anh đã chỉnh sửa rồi, không thể nào, không thể nào.
Nhìn cô vừa lắc đầu vừa lặp đi lặp lại mấy câu tương tự, thần trí chắc cũng đang bị dọa đến hoảng loạn rồi.
Ân Viêm đưa tay đoạt lại chiếc điện thoại mà cô nắm không vững nữa.
Lần nữa hít thở một hơi sâu rồi mới từ từ giải thích cho cô nghe.
- Những gì em thấy đúng là những việc đã xảy ra.
Người đàn ông của em từ đầu đến cuối chỉ có một mình tôi, hoàn toàn không có bất kỳ ai khác.
Cho nên đứa bé này cũng là con của tôi.
- Sở dĩ em không thể nhận ra được đó là vì.....
- Bởi vì tôi đã mấy thứ thuốc kỳ lạ mà anh đưa tới.
Nước mắt của Sở Nghinh rơi nhiều hơn cả mưa, đôi mắt đỏ hoe nhìn người đàn ông không chớp một cái, chỉ còn bi thương và oán hận, nhưng giọng điệu của cô lại vô cùng bình thản, hình như không dậy sóng như lòng của cô hiện tại.
Nhẹ nhàng cắt ngang lời của người đàn ông.
Ân Viêm hơi né tránh ánh mắt của cô, vừa gật đầu xong thì nói tiếp.
- Sau khi em thiếp đi một thời gian ngắn, dì Hoa luôn thắp nến thơm trên đầu giường lên.
Sự kết hợp của hương liệu trong nến và thuốc em đã uống giống như một hình thức thôi miên, sẽ tạm thời đánh lừa các giác quan của em.
Tự mình nghe chính miệng Ân Viêm thừa nhận tất cả, đúng là cho Sở Nghinh được mở mang tầm mắt mà.
Nước mắt của cô vẫn liên tục tuôn rơi, nhưng lại bật cười một cách điên loạn.
- Cho nên anh không đụng vào tôi dù chỉ một lần với tư cách là chồng của tôi ngoại trừ lí do muốn ép tôi tự cảm nhận cảm giác xấu hổ ê chề khi ngoại tình thì còn để phòng ngừa trường hợp tôi nhận ra người đó là anh nữa đúng chứ?
Nhìn Ân Viêm gật đầu thừa nhận tất cả, Sở Nghinh lại càng không thể nén được nước mắt, còn có cảm giác lồ ng ngực cứ đau thắt liên tục, giống như có một lưỡi dao từng chút từng chút một cứa vào tim đến khi chảy cạn máu thì thôi.
- Không phải em muốn biết người đàn ông của em là ai sao? Bây giờ tôi đã cho em biết rồi.
Điều kiện em đưa ra tôi đã đáp ứng, vậy thì đến lượt em thực hiện lời hứa của mình, đứa bé này là con của chúng ta, nó không phải tạp chủng như em nói.
Còn không cho Sở Nghinh có thời gian thích ứng với sự biến động quá lớn này mà Ân Viêm đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính mà hai người đã từng cùng đề cập đến trước đó.
Hắn nói hết sự thật cho cô biết rồi, không phải mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rồi sao?
- Tôi biết trước đây em luôn không muốn thừa nhận đứa bé này vì vẫn nghĩ nó là kết quả của một cuộc ngoại tình.
Nhưng sự thật không phải như em nghĩ, nó là con của tôi, là con của chúng ta.
Cho nên em sinh nó ra là một chuyện rất hiển nhiên, không có lí do gì khiến em tiếp tục ghét bỏ nó nữa cả.
Còn không phải như vậy ư? Sở dĩ ngay từ đầu khi mới biết tin mình mang thai mà Sở Nghinh liền không cần suy nghĩ đã muốn phá ngay, lí do khi đó không phải là vì cô nghĩ rằng nó là kết quả của một mối quan hệ sai trái, là vết nhơ trong cuộc đời cô sao? Bây giờ cô đã biết tất cả những điều đó đều không đúng mà đứa bé này là kết quả của một cuộc hôn nhân, như vậy lí do ban đầu của cô đã không còn nữa.
Ân Viêm cứ tưởng mọi việc tiếp theo sẽ diễn biến đúng với suy nghĩ của mình, thật không ngờ Sở Nghinh đang đứng trước mặt hắn đây lại có vẻ tức giận hơn nữa.
Đang rất yên lặng thì bất chợt lại cười phá lên, sau đó rất nhanh nước mắt lại đua nhau lăn dài hai bên má trong khi nụ cười thê lương vẫn dán trên môi.
- Cho nên bây giờ anh nói tôi phải sinh nó ra ư? Bởi vì nó là con của anh?
Cô vừa hỏi xong thì lại bật cười tự giễu, nước mắt rơi không thể nào ngừng rơi, trái tim đau đớn quặn thắt từng cơn đến sắp hít thở không thông.
- Lí lẽ này của anh quá mức nực cười rồi đấy.
- Ân Viêm, anh diễn đạt thật đấy, tôi thực sự không dám nghi ngờ một lần nào, cho dù là có đi nữa cũng không có gì chứng minh được nghi ngờ của bản thân.
Giọng cô thàn nhiên, tĩnh lặng đến đau lòng.
- Tôi tìm bao nhiêu lâu nay, hóa ra kẻ đã c ường bạo tôi, đóng vai người tình trong đêm của tôi, rồi lại vờ như mình là người ngoài cuộc, là người bị hại không ngừng chỉ trích tôi?
- Mỗi lần anh đứng trước mặt tôi diễn một vai thứ hai, diễn vai một người chồng bất cứ lúc nào cũng có tư cách chất vấn việc tôi ngoại tình trong khi chính anh là kẻ trực tiếp làm tất cả mọi chuyện, có phải