Ôm Sở Nghinh trong ngực, Ân Viêm cuống cuồng gọi tên cô liên tục.
- Tiểu Nghinh, em sao vậy? Có phải khó chịu ở đâu không?
Cơn đau thắt từ bụng dưới truyền khắp từng tế bào, Sở Nghinh đau đến mặt mũi đều trắng bệch nhăn nhó, một bàn tay ôm chặt bụng, tay còn lại vô thức bấu víu vào cánh tay săn chắc của người đàn ông.
Vì đau đớn mà mồ hôi đang từng giọt từng giọt xuất hiện trên trán của cô.
- Đau, đau bụng....Ân Viêm, tôi, bụng tôi đau, bụng tôi đau quá.....!
Nghe cô kêu đau bụng, từng sợi dây thần kinh của Ân Viêm cũng vì vậy mà vào trạng thái khẩn trương nhất.
Hắn vội vàng bế xốc cô lên, vừa đi ra vừa vừa cố gắng trấn an dỗ dành.
- Không sao đâu.
Tôi đưa em đến bệnh viện, nhất định sẽ không sao đâu.
- Mau lái xe đến đây!
Bước chân của Ân Viêm càng lúc càng nhanh, vừa lao nhanh ra cửa thì đã hét lớn ra lệnh chuẩn bị xe.
Chứng kiến một cảnh tượng này, không ai dám chậm trễ, tự phân phó nhau đi làm việc ngay.
Ai ai cũng đang gấp rút nên chẳng hề nhìn thấy một người làm trong số đó đang lộ ra vẻ đắc ý, và chị ta cũng chính là người đã nói bóng gió với Sở Nghinh cả buổi hôm nay, đợi tất cả mọi người đều giải tán đi hết thì chị ta cũng nhanh chân đi làm việc của mình.
- Tiểu Nghinh, cố chịu đựng thêm chút nữa, tôi đưa em đến bệnh viện ngay, đến bệnh viện sẽ không đau nữa, nhất định sẽ không sao đâu.
Cứ cách mấy bước chân thì Ân Viêm lại nhìn xuống người phụ nữ đang nằm gọn trong vòng ôm của mình, nhìn dáng vẻ đau đến quằn quại của cô, hắn vừa sốt ruột vừa đau lòng, hận không thể lập tức đưa cô đến được bệnh viện ngay trong tích tắc.
Lúc để Sở Nghinh ngồi vào trong xe, cô vẫn co ro đau đớn, phải nằm dựa vào Ân Viêm ngồi bên cạnh mới giữ được tư thế thăng bằng.
- Còn đợi gì, lái mau!
Châu Vũ không dám chậm trễ, lập tức khởi động xe và rời khỏi cổng lớn của Đế Cư, lái với tốc độ lớn nhất khi lao trên đường lớn.
- Tiểu Nghinh, cố gắng thêm một chút nữa.
Bây giờ chúng ta đang đến bệnh viện rồi.
Ngồi ở hàng ghế phía sau, Ân Viêm một tay ôm Sở Nghinh dựa vào ngực mình, một tay đặt lên bàn tay đang ôm bụng của cô, và dùng mặt mình áp sát vào trán đến mặt của cô, giúp cô lau mồ hôi.
Hắn vốn không tin vào phép màu, nhưng nhìn dưới tà váy của cô đang dần xuất hiện một mảng đỏ chói, ngay giây phút này hắn thật tâm ước nguyện sẽ có phép màu nào đó.
- Tiểu Nghinh, đừng sợ, chúng ta sắp đến nơi rồi, sẽ không sao đâu.
- Cậu lái nhanh lên!
Hắn vừa dỗ Sở Nghinh xong lại gầm lên ra lệnh cho Châu Vũ tăng nhanh tốc độ hơn nữa.
Mà Châu Vũ đã duy trì tốc độ sắp đạt ngưỡng cuối cùng từ nãy đến giờ rồi, muốn nhanh hơn nữa chắc là gây tai nạn mất.
Nhưng cậu ta quan sát qua kính chiếu hậu thì cũng biết tình hình đang tệ đến mức nào, nếu như hai mẹ con Sở Nghinh thực sự xảy ra chuyện gì thì chắc là Ân Viêm sẽ tạo ra sóng gió thôi.
Nghĩ vậy, cậu ta cũng kiên quyết tăng nhanh tốc độ.
- Tiểu Nghinh, không sao rồi, em xem, chúng ta đến bệnh viện rồi này.
Cảm tạ trời phật, cuối cùng cũng đã đến bệnh viện rồi.
Vừa đến bệnh viện, Châu Vũ tạm thời có thể thở phào một hơi.
Vừa nãy trên đường đi, không biết suýt nữa đã gây ra mấy vụ tai nạn rồi, nếu còn chưa đến được bệnh viện thì cậu ta còn không xong với Ân Viêm vừa phải giải quyết một mớ hậu quả nữa.
Xe vừa mới dừng lại thì Ân Viêm đã vội vàng bế Sở Nghinh xuống, đi nhanh về hướng khoa cấp cứu.
Vì đã nhận được điện thoại thông báo từ trước nên xe của Ân Viêm vừa đến thì đội ngũ bác sĩ y tá được phân công tập trung từ trước đã vào việc ngay, băng ca sẵn sàng để đẩy Sở Nghinh từ khu vực cấp cứu đến phòng phẫu thuật.
Khi cánh cửa phòng phẫu thuật từ từ khép lại thì Ân Viêm mới dần dần buông tay của Sở Nghinh ra, nhìn cô biến mất khỏi tầm mắt của mình sau một cánh cửa sắt.
Bàn tay hắn dừng giữa không trung còn dính máu của Sở Nghinh, quần áo trên người cũng có vài vết màu đỏ.
Hắn bất lực ngồi phịch xuống dưới sàn, còn chẳng thèm đi tới ghế mới ngồi xuống.
Tấm lưng rộng lớn dựa vào bức tường bên cửa, vẫn không thể nào thu tay về được mà hắn cứ ngồi ngẩn ra như kẻ mất trí, nhìn bàn tay đó của mình không dời mắt.
Có phải hắn sai rồi không? Có phải hắn không nên nói cho cô biết những chuyện này không? Nếu hắn cứ tiếp tục giấu cô thì có phải mọi việc sẽ không diễn ra như bây giờ?
Không, mà là hắn đã sai ngay từ lúc bắt đầu rồi.
Nếu ngay từ lúc đầu hắn không kéo cô vào lòng thù hận ích kỷ của hắn thì cô đã không phải trải qua cuộc sống như ở địa ngục như vậy.
Chính tay hắn đã biến cô thành bộ dạng sống dở chết dở như thế này.....!
Hắn hối hận rồi, lần này hắn thực sự biết cảm giác hối hận là như thế nào rồi.
Hắn hối hận vì đã ép cô gả cho hắn.
Hắn hối hận vì không thể tin cô sớm hơn.
Hắn hối hận vì đã không dừng lại khi mọi thứ còn có thể cứu vãn.
Cô nói đúng, hắn lấy tư cách gì để nói yêu cô chứ.
Cuộc sống của cô, tương lai của cô, cả con người cô, từng chút từng chút một đều đã bị hắn hủy hoại hết.
Chắc chắn cô sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.
Nhưng dù cho cô có hận hắn đến thấu xương đi nữa, dù cho hắn không có đủ tư cách để yêu cô thì hắn yêu cô là thật, hắn yêu cô nên càng không thể để cô rời khỏi hắn được, vì vậy dù cô có yêu cầu thế nào đi nữa thì hắn cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý li hôn.
.........!
Chọn được vài bộ đồ cho Lý Huệ Tử cầm vào trong phòng thử đồ, Tô Phỉ Thúy cũng tạm thời được ngồi nghỉ ngơi một lát.
Vừa đúng lúc điện thoại lại đổ chuông, cô ta cầm lên xem thì thấy người gọi đến được lưu dưới ký tự đặc biệt, như vậy cô ta sẽ biết ngay là ai gọi.
Sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng hơn rồi nhìn ngó xung quanh, chắc chắn không có gì đáng lo thì mới đứng lên để tìm một vị trí kín đáo hơn, rồi mới nhận cuộc gọi.
- Thế nào rồi? Có tiến triển gì mới không?
- Tôi đã làm theo đúng những gì cô dặn, đúng là sau khi nghe xong thì phu nhân liền nổi điên mất kiểm soát.
Được một lúc thì tiên sinh cũng trở về, là vì nhận được điện thoại thông báo của dì Hoa.
- Tiên sinh vừa về tới phòng thì hai người cãi vã rất lớn tiếng.
Tôi không thể đến quá gần nên không nghe rõ được họ nói những gì, nhưng tôi có thể chắc chắn phu nhân bây giờ vì biết được đứa con trong bụng của mình là của bác sĩ Trương nên càng muốn li hôn với tiên sinh.
Nghe xong tình hình được người ở đầu dây bên kia thông tin lại, trên mặt Tô Phỉ Thúy không giấu được vẻ đắc ý, tất cả đều thể hiện ở nụ cười của cô ta.
- Rất tốt, lẽ ra cô ta phải li hôn sớm hơn thì đã không phải chịu dày vò như vậy rồi.
Muốn đấu với tôi? Đúng là không biết tự lượng sức mình.
Người kia đợi cô ta hỏi tiếp rồi mới nói đến phần sau đó.
- Hai người họ to tiếng qua lại, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà vừa rồi tiên sinh mới đưa phu nhân đang kêu la đau bụng rời khỏi Đế Cư rồi.
Tính thời gian thì bây giờ chắc là họ đã đến