Châu Vũ còn chưa nói hết ý thì Ân Viêm đã giơ tay lên ra hiệu dừng lại rồi cắt ngang.
- Chưa đến lúc hết cách thì không cần làm lớn như vậy, không cẩn thận rất dễ rước phiền phức.
Dù sao đứa em trai này của tôi cũng còn một mớ rắc rối phải dọn dẹp nữa.
- Sở Nghinh là chính thất nên Ân gia đương nhiên sẽ thừa nhận đứa con mà cô ấy sinh ra.
Nhưng bọn họ thì khác, nếu em trai này của tôi không thể chứng minh đứa bé đó là con của mình thì Ân gia chắc chắn sẽ không thừa nhận tư cách thừa kế của nó.
Còn nếu cậu ta muốn nhanh chóng đưa tình nhân của mình về làm chính thất, e là sẽ khiến cho cả Ân gia gà bây chó chạy thôi.
Không cần Ân Viêm phải nói rõ ràng ra thì Châu Vũ cũng có thể hiểu được ẩn ý trong lời nói của hắn.
- Xin lỗi tiên sinh, là tôi suy nghĩ thiếu sót rồi.
Khóe môi của người đàn ông giương nhẹ, nụ cười vô hại của hắn lại là thứ nguy hiểm chết người nhất, cộng với ánh mắt tàn độc đầy sát khí.
- Nhưng không có nghĩa là cậu ta không giở trò với tiểu Nghinh.
Nếu cánh tay của cậu ta dám vươn tới chỗ cô ấy, tôi đương nhiên không thể giữ lại.
........!
Chạy lòng vòng suốt một tiếng, rốt cuộc thì đám người Sở Nghinh cũng có thể dừng lại rồi.
Điểm đến của họ là một trung tâm thương mại chuyên bán đồ phụ nữ và trẻ em.
Vừa bước xuống xe, ngoại trừ Sở Nghinh thì cả ba người còn lại đều ngơ ngác nhìn thật kỹ tòa nhà ngay trước mặt, sau đó lại nhìn nhau một cách khó tin, sau cùng chính là hai người kia dùng ánh mắt ngờ vực để dò hỏi Ân Điềm.
- Điềm Điềm, không phải đó chứ? Cô chắc chắn là chỗ này không? Đây không phải khu mua sắm bình thường đâu.
Mục Nhiễm vừa hỏi xong thì Ân Pháp cũng liền tiếp lời.
- Đúng vậy đấy, Điềm Điềm.
Em nói anh hai và người phụ nữ đó đang ở đây làm gì?
Đến cả Ân Điềm cũng không thể nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra, lúc nãy còn tưởng mình cũng đang nhầm lẫn nên liên tục kiểm tra lại thông tin xác nhận vị trí thì không có bất kỳ sai sót nào cả.
Bây giờ lại bị cả hai người thay phiên nhau hỏi dồn dập như vậy, nhất thời cô cũng lúng túng không biết phải giải thích thế nào.
Nhưng Sở Nghinh lại ngược lại với cả ba người họ, cô không có chút biểu hiện nào là khó hiểu, còn vô cùng bình thản mà giải đáp thắc mắc cho ba người còn lại.
- Đến chỗ này thì chính là để mua sắm cho thai phụ hoặc trẻ con rồi.
Có gì khó hiểu lắm à?
Sở Nghinh vẫn chưa nói hết nhưng nghe đến đây thôi thì hình như cũng đã có người hiểu ra vấn đề rồi.
Lần lượt từng người một đều trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn sang sắc mặt bình thản của Sở Nghinh, mỗi người góp một câu.
- Tiểu Nghinh, ý của cô là, anh hai đưa người phụ nữ đó đến đây sắm đồ cho thai phụ?
- Cô ta đang mang thai?
- Không phải đó chứ? Đùa nhau à?
Nhìn cả ba người giống như nghe tin khủng bố mà Sở Nghinh chỉ biết lắc đầu cảm thán.
- Có gì lạ đâu chứ.
Chẳng phải vừa mới nói Ân Bá có tình nhân bên ngoài sao? Việc quan trọng nhất bây giờ đối với anh em Ân gia không phải làm thế nào để nhanh chóng có con trai à? Nếu không phải để có con thì anh ta việc gì phải nuôi tình nhân vào ngay lúc này? Còn nói, Tố Hân tạm thời lại không thể sinh con.
Cho nên kết quả chính là ở bên trong đấy.
Nói đến câu cuối, cô còn hất cằm về phía cửa lớn của trung tâm thương mại, lại nhìn sang Ân Điềm và Mục Nhiễm.
- Sao vậy? Lúc nãy còn nói muốn bắt gian tại trận mà.
Bây giờ không muốn vào nữa à?
Nghe xong những điều mà Sở Nghinh phân tích, tâm tư của từng người hình như đã có sự biến chuyển.
Ân Điềm vốn đã mang tâm trạng bực tức đến đây rồi mà còn biết được người phụ nữ kia đang mang thai nữa thì càng tức giận thêm mấy phần, không ngừng nghiến răng chửi mắng.
- Tra nam tiện nữ! Không phải bọn họ định dùng cái thai này đuổi Tố Hân ra khỏi Ân gia đấy chứ? Nếu bọn họ dám làm chuyện này chắc chắn sẽ chọc tức bà nội.
Mục Nhiễm vừa nghe vừa gật đầu đồng tình, còn bổ sung ý kiến của mình nữa.
- Nói như thế nào đi nữa thì người phụ nữ này cũng không thể vào Ân gia được.
Nếu như cô ta vào Ân gia và sinh ra một bé trai thì không phải Ân Bá sẽ giành được vị trí thừa kế sao? Như vậy thì, tiểu Nghinh, cậu và đứa bé này phải tính sao đây?
Sở Nghinh im lặng một lúc mà không nói gì, vô thức đưa tay đặt lên bụng dưới đã hơi nhô lên, tâm trạng như có một tảng đá vô hình đè nặng xuống, cũng không biết diễn tả thế nào nữa.
Cuối cùng đọng lại chỉ còn một tiếng thở dài vừa thê lương vừa bất lực.
- Ba người cũng không nên có quá nhiều thành kiến với chuyện này như vậy.
Thật ra tôi và người phụ nữ đó cũng giống nhau thôi, cũng đều là công cụ sinh con để Ân Viêm và Ân Bá tranh nhau vị trí thừa kế.
Dù là đứa trẻ nào được sinh ra trước thì cũng chỉ để giúp cha của nó giành lấy quyền lực thôi.
Nói thế nào thì cả Tố Hân và cô ta cũng là nạn nhân của Ân Bá.
Chuyện này quyết định thế nào cũng không vẹn toàn được.
Nói hết một mạch dài, cuối cùng Sở Nghinh lại là đi vào trước.
Ba người ở phía sau đều đứng bất động khá lâu để tự suy ngẫm.
Vậy mà Ân Pháp lại là người phản ứng lại trước, anh vừa đuổi theo Sở Nghinh vừa gọi vội.
- Chị dâu.
Bước chân của Sở Nghinh tạm dừng lại khi nghe tiếng gọi, cô chưa ngoảnh đầu lại thì người ở phía sau đã tiến lên trước mặt.
Ân Pháp đứng đối diện cô biểu cảm vừa áy náy vừa bất lực, lưỡng lự một lúc mới sắp xếp được câu từ.
- Chị dâu, tôi biết điều kiện trong di chúc của ông nội vừa vô lí vừa quá đáng.
Dù không thay đổi được gì nhưng tôi cũng muốn thay Ân gia nói một câu xin lỗi với cô.
Sắc mặt Sở Nghinh hơi cứng đờ lại mấy giây, cô không ngờ là Ân Pháp lại nói với mình những điều này.
Thật ra cô vốn chẳng hề quan tâm đến điều kiện vớ vẩn gì đó trong di chúc của Ân lão thái gia cả, vì ngay từ đầu cô cũng không muốn sinh ra đứa con này.
Nhưng từ sau khi cô chấp nhận sinh ra nó, cô phải thừa nhận điều kiện đó không khác gì một con dao đã được mài sẵn để giết chết những đứa bé còn chưa có cơ hội chào đời.
Dù không ai thừa nhận nhưng cô cũng đoán được, đứa con của Tố Hân, chắc chắn không phải là tai nạn ngoài ý muốn mà chính là có kẻ không muốn nó được sinh ra.
Điều kiện chết tiệt này đúng là không còn gì vô lí hơn.
Mà người đầu tiên nói câu xin lỗi với cô lại là một người