Lần này thì không biết Tô Phỉ Thúy đã thực sự thành công phá hỏng tâm trạng của Ân lão thái phu nhân, cũng đẩy Lý Huệ Tử vào một tình thế khó lòng biện hộ.
- Cháu nói vậy là có ý gì hả?
Lý Huệ Tử vẫn đang đang cố gắng dùng ánh mắt để nhắc nhở Tô Phỉ Thúy dừng lại nhưng cô ta cứ như không hiểu hoặc không nhìn thấy, ngó lơ những ám hiệu đó để nói thẳng với lão thái phu nhân.
- Bà nội, không phải do cháu lắm lời hay cố tình bôi nhọ Sở Nghinh đâu, nhưng những lời đồn về danh tiết của cô ta thực sự không thể liệt kê hết được.
Vốn dĩ cũng chỉ là lời đồn thôi, vậy mà gần đây cháu còn nghe được từ miệng của người làm trong Đế Cư.
Có lời đồn rằng từ lúc cưới Sở Nghinh về, Viêm chưa từng đụng vào cô ta, nhưng cô ta lại lén lút qua lại với tình cũ, hằng đêm mặn nồng.
Việc cô ta mang thai bây giờ còn chẳng hề liên quan đến Viêm, cái thai đó còn chẳng có quan hệ huyết thống gì với Ân gia.
Cho nên bà nội, chúng ta không thể nhận một đứa con hoang về được.
Tô Phỉ Thúy càng nói càng hăng, hoàn toàn không biết tiết chế lại nữa.
Nghe cô ta không ngừng dùng hết những lời lẽ hoang đường để tố giác Sở Nghinh mà Lý Huệ Tử đến dì Hoa và những người khác đang ở xung quanh đều đang sốt ruột đến đứng ngồi không yên.
Còn tưởng là Ân lão thái phu nhân sau khi nghe hết những điều mà Tô Phỉ Thúy nói thì sẽ nổi trận lôi đình mà trách tội tất cả, và ra lệnh gọi Sở Nghinh và Ân Viêm, nhưng không ngờ bà cụ vẫn rất bình tĩnh giống như những lời đó chẳng có ảnh hưởng gì đến mình, nói đúng hơn chính là bà không tin.
- Nếu đã là lời đồn thì ai muốn thêu dệt thế nào mà chẳng được.
Còn những kẻ nào ăn không nói có thì tốt nhất nên cẩn thận miệng lưỡi.
Lúc nói xong bà cụ cũng chuẩn bị đi lên lầu, trước khi đi vẫn còn cố tình nhắc nhở Tô Phỉ Thúy.
- Có những vị trí không phải của mình thì nên ngừng nhòm ngó, người không phải của mình thì đừng cố tranh.
Bà còn hừ nhẹ một tiếng rồi liếc mắt nhìn sang cả Lý Huệ Tử nữa.
- Dạy mãi không được thì nên bỏ đi.
Đợi lão thái phu nhân cùng quản gia đi lên lầu rồi, Lý Huệ Tử mới kéo Tô Phỉ Thúy sang một góc khuất tầm nhìn từ trên lầu nhìn xuống, tức giận chất vấn cô ta chuyện vừa rồi.
- Tiểu Thúy, con đang làm trò gì vậy hả? Nói năng lung tung trước mặt lão thái phu nhân, có phải con không muốn ở Ân gia nữa rồi không?
Từ lúc Sở Nghinh vào cửa Ân gia đến lúc mang thai, Lý Huệ Tử càng ngày càng yêu cầu quá đáng đối với Tô Phỉ Thúy, hết lần này đến lần khác đều bắt cô ta phải nhẫn nhịn.
Nhớ lại những lời hứa trước đây của bà, trong lòng cô ta lại càng thêm oán hận hơn, dựa vào đâu cô ta cứ phải nhẫn nhục ở Ân gia mà không có một danh phận như vậy chứ.
- Bác gái, cháu đâu có nói lung tung, tất cả đều đã được xác nhận.
Cái thai của Sở Nghinh là của tình cũ của cô ta, Trương Tiêu chứ không phải của Viêm.
Chẳng lẽ tất cả mọi người đều muốn nhận một đứa bé chẳng có huyết thống gì về Ân gia sao?
Nhớ lại lời nhắc nhở vừa nãy của lão thái phu nhân, Lý Huệ Tử càng không kìm chế nổi sự bức xúc nữa.
- Im miệng! Những lời vô căn cứ này tốt nhất con chỉ nên nói nốt lần này thôi.
Đứa bé đó có phải của A Viêm không còn đến lượt con phán xét sao? Con không biết tại sao vừa rồi lão thái phu nhân không nổi giận sao? Đó chính là vì cả ta và lão thái phu nhân đều biết rõ đứa bé này đúng là con của A Viêm.
Chính A Viêm khẳng định với ta điều đó, con còn gì nghi ngờ nữa.
Tiểu Thúy, con có bất mãn thế nào cũng nên có chừng mực thôi chứ.
Tô Phỉ Thúy vừa tức giận vừa có chút hoang mang, hình như cũng đang bắt đầu nảy sinh nghi hoặc rồi, nhưng cảm xúc vẫn đang không ngừng mách bảo cô ta không thể cứ như vậy mà bỏ cuộc được.
- Bác gái, nếu bác đã thừa nhận Sở Nghinh là con dâu của bác, vậy thì bác nói cho cháu nghe, rốt cuộc bác bảo cháu cố gắng ở lại Ân gia để làm gì nữa? Cháu phải đợi đến bao giờ nữa đây? Đợi đến khi Sở Nghinh sinh con xong hay là lại đợi con của cô ta lớn lên nữa?
Có rất nhiều nỗi uất ức được chôn sâu trong lòng chỉ chờ cơ hội được giải tỏa ra hết, nhưng dù có nói bao nhiêu đi nữa thì Tô Phỉ Thúy vẫn cảm thấy không thể nào đủ hết.
Cô ta nhìn Lý Huệ Tử bằng một ánh mắt đầy ấm ức, sau đó không nói thêm câu nào nữa mà trực tiếp xoay người bỏ đi thẳng ra ngoài.
........!
Bốn người đi một vòng quanh khu vực mua sắm, cuối cùng cũng nhìn thấy Ân Bá.
Đúng như tin tức mà Ân Điềm có được, Ân Bá đi cùng một người phụ nữ, hai người kề sát nhau từng bước chân, nhìn nhau cười nói rất hạnh phúc nữa, nếu là một người qua đường không biết bọn họ thì nhất định sẽ vô cùng ngưỡng mộ.
Nhưng tất cả những hình ảnh vui vẻ kia, những cử chỉ ân cần của Ân Bá dành cho người phụ nữ đó lọt vào mắt của bốn người ở đây đúng là một sự châm biếm không nhẹ.
- Chị dâu, chúng ta sao phải lén lút như vậy? Nhìn cứ như ăn trộm hay khủng bố vậy.
Từ lúc phát hiện ra bóng dáng của Ân Bá cách một khoảng xa thì Sở Nghinh đã kéo ba người đi cùng đứng nép vào những gian hàng gần đó, chỉ có thể lén lút nhìn ra phía trước.
Cũng vì hành động của cô mà Ân Pháp không hiểu được, nếu đã đến rồi thì cứ việc gặp mặt đối chất thôi, còn nói trước khi đến đây thì Ân Điềm đã nói mục đích chính là bắt gian.
Đã là bắt gian thì còn lén lút vậy làm gì nữa chứ?
- Phải đấy, tiểu Nghinh, chứng cứ rành rành ngay trước mắt thế kia rồi.
Chúng ta đến đây để bắt đôi tra nam tiện nữ kia cho Tố Hân một câu trả lời, sao bây giờ lại thành lén lút thập thò ở đây như vậy?
- Không được! Tôi không thể nhìn nổi nữa.
Tôi phải ra đó cho ả hồ ly tinh kia một trận!
Thấy Ân Điềm nóng lòng muốn lao ra phía trước, Sở Nghinh định lên tiếng ngăn cản nhưng Mục Nhiễm đã nhanh hơn một bước, giữ lấy Ân Điềm lại.
- Tôi nói hai người đúng là uổng là người Ân gia mà.
Hai người là em trai và em gái của Ân Bá mà chút thủ đoạn kia cũng không nhìn ra vấn đề à?
Trong phạm vi