Mấy ngày nay vì mải hoàn thành chiếc váy dạ hội chuẩn bị làm quà sinh nhật của Ân Điềm cho kịp ngày sinh nhật nên Sở Nghinh cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ những chuyện khác nữa, dồn hết mọi tâm tư vào thiết kế của mình rồi.
- Không phải hôm trước bà đã đồng ý với cháu rồi sao? Sao tự nhiên lại muốn cháu đưa tiểu Nghinh về Bắc Kinh nữa vậy?
Nghe điện thoại ở bên ngoài ban công, vì Ân Viêm không muốn quấy nhiễu Sở Nghinh đang chăm chú chỉnh sửa từng chi tiết còn lại của chiếc váy sắp hoàn thành nên hắn vẫn luôn cố gắng điều tiết âm điệu nói chuyện của mình, nhất là những lúc kích động như lúc này.
Ánh mắt của hắn luôn theo sát mọi cử chỉ của Sở Nghinh qua cánh cửa kính ngăn cách ban công với phòng ngủ.
- Bà biết cháu không muốn tiểu Nghinh đi lại vất vả.
Nhưng đây là do các trưởng bối trong nhà muốn gặp tiểu Nghinh.
Haiza, cũng do sơ suất của bà.
Sao lại quên mất chuyện này chứ, theo gia quy thì con dâu sau khi vào nhà phải làm lễ vái lạy tổ tiên.
Trước kia cũng vì vài chuyện xảy ra mà bà vẫn chưa nói với tiểu Nghinh.
Cho nên bây giờ các vị trưởng bối mới yêu cầu bà phải để tiểu Nghinh hoàn tất việc này.
- Không phải về hẳn đâu.
Chỉ cần về làm lễ vái lạy cho hoàn tất thôi.
Cũng tiện thể chào hỏi các trưởng bối.
Cháu cứ sắp xếp vài ngày đưa con bé đến đây đi.
Nghe giọng của Ân lão thái phu nhân thì cũng đoán được phần nào bà cũng đang rất khó xử và áy náy.
Bà còn vừa nói vừa thở dài nữa.
Cho nên dù Ân Viêm có bực tức trong lòng đến đâu cũng không thể nào bày tỏ hoàn toàn ra hết được.
- Cháu biết rồi.
Bà đừng lo lắng nữa, cháu sẽ bàn bạc với tiểu Nghinh và sắp xếp thời gian.
Kết thúc cuộc nói chuyện với Ân lão thái phu nhân, Ân Viêm liền gọi ngay cho Châu Vũ để phân phó.
- Cậu sắp xếp lại lịch trình của tôi.
Ngày mai về Bắc Kinh.
Mặc dù nãy giờ vẫn luôn tập trung hoàn chỉnh váy dạ hội trên giá, nhưng thỉnh thoảng thì Sở Nghinh vẫn lén nhìn qua phía bên ngoài ban công, nhìn người đàn ông đang nói chuyện điện thoại.
Cô thấy được biểu cảm không vui của hắn, giống như là đã gặp chuyện gì đó không thuận lợi hay khó quyết định vậy.
Cô còn chưa đoán được thì hắn đã mở cửa ban công quay trờ lại rồi.
Cô lại không nhịn được mà hỏi một câu.
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
Vốn dĩ là Ân Viêm đã chuẩn bị nói trước với cô rồi, nhưng Sở Nghinh lại chủ động hỏi trước nên hắn đương nhiên không có lí do gì để phân vân nữa cả.
Hắn bước theo sau Sở Nghinh đang ngồi xuống ghế để chỉnh sửa mấy chi tiết rời trên chiếc váy dạ hội.
Hắn chủ động lấy đồ trong tay cô ra để qua một bên, vừa xoay ghế của cô qua để cô đối diện với mình, nắm lấy tay cô rồi nói.
- Bà nội vừa gọi đến, nói các vị trưởng bối yêu cầu em phải thực hiện lễ vái lạy tổ tiên.
Cho nên anh đã sắp xếp ngày mai chúng ta cùng về Bắc Kinh một chuyến.
Em yên tâm, không phải về hẳn đâu, chỉ vài ngày thôi.
Trước giờ, Sở Nghinh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ như hiện tại của Ân Viêm.
Hắn hỏi ý kiến của cô mà lại không kiên định nhìn thẳng vào mắt cô như vậy, còn cúi đầu trông khá phân vân, thiếu dứt khoát nữa.
Còn có, hai tay hắn nắm lấy hai tay cô dường như có gì đó đang ngăn cách vậy.
Đây có đúng là đang hỏi ý kiến của cô không, giống như đang xin phép cô hơn vậy.
Với một người như Ân Viêm sao? Hắn lại sợ cô không hài lòng, sợ cô chịu ấm ức nữa sao?
Nhưng sao nhìn hắn như vậy, cô lại có một cảm giác rất khó diễn tả.
Có một chút cảm động, lại có chút xót xa, có chút ấm áp.
Cô càng lúc càng không hiểu được bản thân đang nghĩ gì trong đầu nữa rồi.
- Không cần nhiều ngày như vậy đâu.
Hai ngày nữa là sinh nhật của Điềm Điềm rồi.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Toàn Cầu Xâm Nhập
2.
Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
3.
Tài Khoản Yêu Đương Não Tàn Của Ông Xã Tổng Tài
4.
Người Lạ Từng Thương
=====================================
Ân Viêm còn tưởng là Sở Nghinh sẽ phản đối chuyện về Bắc Kinh đột ngột như vậy, nhưng không ngờ cô lại đồng ý mà không có bất kỳ ý kiến nào, chỉ có một điều kiện duy nhất là không muốn để lỡ sinh nhật của Ân Điềm thôi.
- Nếu, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi làm nốt việc còn lại đây.
Bị Ân Viêm nhìn chằm chằm như sắp nhìn thấu cả tim gan rồi, da mặt mỏng như Sở Nghinh đúng là không thể nào kiên trì quá lâu.
Mặt đỏ ửng nóng ran giống cả lò than, lúng túng đến loạn cả ngôn ngữ, tay còn đang bị người đàn ông nắm chặt nữa, cho nên cô càng muốn nhanh chóng thoát khỏi bầu không khí quỷ dị mờ ám này.
Hình như Ân Viêm cũng đã khôi phục lại tinh thần, nhìn dáng vẻ rối rít của nữ nhân trước mặt, sau đó nhìn xuống tay mình, hắn mới có phản ứng tiếp theo, nhưng không phải buông tay thả cô đứng lên mà càng kéo cô lại sát gần mình hơn.
Chưa gì đã nghiêng người mặt kề bên một bên mặt của cô, không đợi cô phản ứng lại đã hôn xuống đôi môi đỏ hồng hơi run rẩy, tham lam mút hết tư vị ngọt ngào thuộc về riêng cô.
Giữ nguyên một tư thế đối diện để nụ hôn kéo dài hơn, hắn càng hôn càng sâu, rất nhanh đã chiếm trọn chiếc lưỡi đinh hương mềm mại đến khoang miệng ướt át mê hoặc, cưỡng chế cô tuân theo ý muốn của hắn.
Cánh tay săn chắc của hắn mạnh mẽ ôm gọn vòng eo của Sở Nghinh, dù bây giờ bao gồm cả cái bụng đã hơi tròn của cô nhưng cũng không có gì khác biệt đối với tầm tay của Ân Viêm.
Còn một bên tay khác cũng phối hợp rất ăn ý, kéo tay ghế mà cô đang ngồi đến gần sát mình nhất có thể, còn là để hắn hôn cô dễ hơn.
Bị giam trong vòng tay của người đàn ông, đến hơi thở cũng đã hoàn toàn thuộc về hắn rồi, mà Sở Nghinh từ nãy đến giờ cũng quên mất phải bày tỏ thái độ của mình, quên chống cự, quên cả có muốn bỏ trốn hay không.
Hai tay cô chống ở trước ngực, là ranh giới duy nhất giữa hắn và cô, ngón tay vô thức bấu chặt vào lớp áo sơ mi của người đàn ông.
Hình như vì hành động vừa lúng túng vừa thẹn thùng đó của Sở Nghinh mới khiến Ân Viêm có cảm giác vướng víu, nên hắn đã đẩy hai tay của cô xuống, còn hướng dẫn cô phải vòng tay ôm ngang hông của mình.
Xác nhận được cô đã níu chặt góc vải ở hai bên eo của mình rồi nên hắn mới buông lỏng tay của cô ra, tiếp tục ôm siết cô trong lòng.
Hắn chậm rãi rời môi của cô, trượt xuống dọc theo chiếc cổ thon dài trắng mịn, đến lượt hai vành tai nhạy cảm, e thẹn rụt rè khi tiếp xúc với môi lưỡi ấm nóng đầy ướt át của người đàn ông.
Bầu không khí xung quanh càng lúc càng trở nên mờ ám, nhuốm màu sắc dục, nhiệt độ vẫn tăng lên mặc dù điều hòa trong phòng vẫn mở dưới mức khá thấp.
….….
Tính thời gian Thư Kỳ bị Ân Viêm đưa đến chi nhánh của Ân Dạ ở nước ngoài đã sắp tròn sáu tháng rồi.
Cô ta chưa từng nghĩ sẽ có một ngày có thể về lại được Thượng Hải.
Ngày đó cô ta nhận được một tờ đơn điều chuyển công tác, cô ta liền bị Ân Viêm ném ra nước ngoài không chút do dự.
Tất cả mọi cố gắng trong ba năm cô ta ở bên cạnh hầu hạ hắn, làm một con chó mỗi ngày vẫy đuôi lấy lòng hắn chỉ để đợi đến một ngày có thể leo lên được vị trí Ân đại