Vì chuyến đi quá gấp gáp nên cũng không kịp chuẩn bị gì nhiều.
Lại thêm trong thời thai kỳ nên sức khỏe của Sở Nghinh cũng giảm đi vài phần, thời gian ngủ của cô nhiều hơn bình thường.
Vừa qua chín giờ sáng, cô còn chưa tỉnh giấc đã bị Ân Viêm gọi dậy rồi, nhưng cô không cần đụng tay chuẩn bị bất cứ đồ dùng nào phải mang theo cả, vì hắn đã làm hết tất cả cho cô rồi.
Suốt thời gian trên máy bay, Sở Nghinh vẫn mệt mỏi lim dim mắt ngủ giấc được giấc không.
Sợ cô đi đường như vậy ảnh hưởng đến sức khỏe nên Ân Viêm còn đưa bác sĩ Đường đi theo, hắn cũng từng định đề nghị Trần Hy đi cùng.
Nhưng chuyến về Bắc Kinh này là để các trưởng bối ở Ân gia gặp Sở Nghinh, bác sĩ Đường chăm sóc thai sản cho cô nên sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu lại có một bác sĩ tâm lí túc trực bên cạnh thì tin đồn bóng gió liên quan đến chuyện Sở Nghinh mắc bệnh thần kinh sẽ khiến cả Ân gia dậy sóng không yên, bọn họ ít nhiều gì cũng sẽ truy cứu đến cùng để xác nhận tính chính xác của tin đồn.
Cho nên hắn mới theo lời dặn của Trần Hy luôn để tinh dầu thư giãn trong quần áo của Sở Nghinh, còn phải cẩn thận từng chút một để cô không bị đả kích nào làm ảnh hưởng đến tinh thần.
Sau khoảng hai tiếng thì cũng đã đến Bắc Kinh.
Chuyên cơ riêng trực tiếp hạ cánh xuống thẳng tầng thượng riêng của Ân Dạ ở Bắc Kinh.
Xe đón bọn họ cũng đã đợi sẵn tại chỗ, chỉ đợi người đến là lập tức xuất phát về thẳng biệt thự của Ân gia.
Lần trước đến đây, Sở Nghinh cũng chỉ gặp mặt qua vài người.
Mà chỉ mấy người đó đã khiến cô áp lực thở không thông rồi, không biết những ông cụ, bà cụ này có phải chuẩn bị đưa cô lên đài chém hay không nữa.
Sở Nghinh cố gắng nhớ lại cẩn thận cách xưng hô ứng với từng gương mặt của các vị trưởng bối mà dì Hoa đã chỉ dạy hôm qua.
Coi như đã qua ải đầu tiên thuận lợi, cô còn lén quan sát xem biểu cảm của từng vị trưởng bối sau khi nhận trà mà cô mời, hình như cũng không quá hà khắc như cô dự đoán trước đó.
- Mặc dù hôn lễ của cháu và A Viêm không tuân theo đúng gia quy của Ân gia nhưng theo như lời của chị dâu cả thì cháu cũng đã hoàn thành lễ vào cửa nên mấy ông già bà già này cũng không muốn làm khó cháu làm gì.
Lễ váy lạy nhận tổ tiên là gia quy không thể bỏ của Ân gia, nên cháu cứ theo đó mà làm cho hợp lẽ.
Ông lão vừa nói chính là tam lão thái gia của Ân gia.
Ông lão vừa đặt tách trà xuống bàn xong vừa chỉ vào Ân Viêm đang nắm chặt tay của Sở Nghinh đứng đối diện với hàng ghế mà các vị trường bối đang ngồi.
Ân lão thái phu nhân ngồi ở giữa cũng cố gắng giảm bớt áp lực cho Sở Nghinh nên mới đốc thúc quản gia nhanh chóng chuẩn bị, và nhắc Ân Viêm đưa Sở Nghinh đến phật đường.
Sở Nghinh cẩn thận đưa tay đúng tư thế mà dì Hoa đã chỉ để nhận nhang được quản gia đưa qua.
Sau khi vái đủ ba cái, cô chuẩn bị quỳ gối xuống để hoàn thành các bước tiếp theo.
Ngay đúng lúc này thì....!
- Khoan đã!
Tất cả trưởng bối đều có mặt ở đây mà lại dám ngang nhiên cắt ngang lễ, còn to tiếng hét lên như đang đứng ở chợ nữa, đúng là gan không nhỏ mà.
Lần lượt từng người đang đứng vây quanh phật đường đều ngoành đầu nhìn về phía người vừa lớn gan cắt ngang các bước làm lễ nhận tổ tiên.
Nhìn thấy Tô Phỉ Thúy đang đi vào một cách hiên ngang, còn ưỡn cao ngực vô cùng tự tin nữa, từng ánh mắt dị nghị đều đang mang theo sự nghi hoặc và tò mò.
Còn Ân lão thái phu nhân mặt đã biến sắc, từ kinh ngạc đến tức giận.
- Nha đầu kia, đến đây phá đám gì nữa đây?
Nhất là Lý Huệ Tử, sắc mặt đã đen như nhọ nồi.
Là người đầu tiên bước lên ngăn Tô Phỉ Thúy lại.
- Tiểu Thúy, con còn muốn quậy gì nữa hả? Chỗ này không có chuyện của con, còn không mau ra ngoài đi.
Vì sự xuất hiện đột ngột của Tô Phỉ Thúy nên lễ nhận tổ tiên của Sở Nghinh tạm thời đã bị gián đoạn, nên Ân Viêm đương nhiên không để cô cứ quỳ đó mà đợi được.
Hắn đã sớm đỡ cô đứng dậy rồi, tay nắm chặt tay cô, còn đứng chắn trước một bên cho cô.
Mà nhìn cảnh náo nhiệt này, nhất định là vợ chồng Ân Kiến Thành, Ân Kiến Sương và Úc Hinh đang cười đợi xem kịch hay rồi.
Tam lão thái gia thấy tình huống đặc biệt xảy ra như vậy mới hỏi thẳng Tô Phỉ Thúy.
- Có vấn đề gì ở đây sao?
Mặc kệ Lý Huệ Tử dùng đủ mọi lời lẽ để ngăn cản, và cả ánh mắt lạnh thấu tâm can đang cảnh cáo của Ân Viêm, Tô Phỉ Thúy cũng quyết tâm làm đến cùng.
Cô ta bước thêm mấy bước đến gần chỗ Sở Nghinh đang đứng, rồi quay đầu nhìn mấy vị trưởng bối Ân gia đang hoang mang khó hiểu.
- Cháu biết lễ nhận tổ tiên này được tiến hành khi con dâu của Ân gia mang thai.
Lễ nhận tổ tiên chính là để đứa cháu tương lai được tổ tiên Ân gia ban phúc.
Cô ta nói đến đây lại đột nhiên dừng lại, còn nở một nụ cười âm hiểm, chầm chậm quay mặt sang nhìn Sở Nghinh.
- Đương nhiên đứa bé này phải là huyết mạch của Ân gia, nhưng đứa con trong bụng của cô ta không phải con của đại thiếu gia.
Cho nên cô ta không có tư cách vái lạy tổ tiên Ân gia.
Một câu cuối cùng của Tô Phỉ Thúy giống như tiếng bom nổ vang trong ngày hòa bình, đủ khiến cho tất cả những người có mặt ở đây đều hoang mang khó tin.
Trương Lạc Lạc đứng một bên khoanh tay cười đắc ý, trước đó Tô Phỉ Thúy đã cho bà ta biết chuyện này, vốn còn tưởng sẽ từ từ tính kế lâu dài, không ngờ mới đó mà Tô Phỉ Thúy đã ra tay rồi, vậy mà ta chỉ cần góp củi vào ngọn lửa đang nổi lên nữa thôi.
Cặp mắt phượng sắc lạnh của Ân Viêm giờ đây giống như đã hóa thành một thứ vũ khí khát máu, trừng trừng phẫn nộ nhìn về phía Tô Phỉ Thúy, dọa cô ta run sợ lùi lại hai bước.
Bàn tay hắn siết chặt thành quyền, từng sợi gân xanh cũng theo đó mà nổi lên dữ tợn.
Sở Nghinh nhìn sang góc mặt của hắn chỉ thấy hai hàm răng hắn đang cố cắn chặt, cằm cương nghị hơi động.
Cô không biết chuyện gì đang xảy ra với mình nữa, nhưng chỉ cần nhìn thấy hắn bên cạnh mình như vậy, cô lại cảm thấy rất an toàn, dù hôm nay trời có sụp xuống, cô cũng không sợ hãi nữa.
Từng tiếng chỉ trích, truy hỏi đang chen chúc lấn lướt xông tới, muốn nghe chính Sở Nghinh giải thích, hoặc nghe hết mọi tố giác của Tô Phỉ Thúy.
- Sở Nghinh, đứng trước tổ tiên Ân gia cô không sợ bị quật à? Mang một cái thai không phải của đại thiếu gia bước vào đây, cô cũng mặt dày thật đấy.
Trong khi mọi ánh mắt dò xét nghi ngờ đều đổ dồn về phía Sở Nghinh, bên tai còn có những lời tố giác vô căn cứ của Tô Phỉ Thúy, Ân Viêm cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà lên tiếng khẳng định.
- Lần này cô còn muốn nói năng lung tung gì nữa? Cái thai trong bụng của Sở Nghinh là con của tôi, chẳng lẽ tôi