Tranh cãi qua lại nửa ngày, cuối cùng thì câu hỏi của tam lão thái gia cũng vào vấn đề chính rồi.
Mà câu hỏi đó đối với Ân Viêm giống như đánh vào phòng tuyến nhạy cảm nhất trong lòng.
Ánh mắt tràn ngập lo lắng của hắn giờ phút này chỉ còn duy nhất hình ảnh Sở Nghinh đang sắp mất khống chế tinh thần, nhưng trong lòng hắn cũng có không ít cảm giác sợ hãi đến nhu nhược.
Hắn biết nếu muốn những người ở đây hoàn toàn tin những lời hắn nói, cũng như phủ nhận tất cả mọi cáo buộc vô căn cứ của Tô Phỉ Thúy thì chỉ có cách trả lời câu hỏi của tam lão thái gia.
Nhưng câu trả lời đó lại chính là kíp nổ mà hắn đã gắn vào não của Sở Nghinh, nếu như hắn nhắc lại chuyện đó thì Sở Nghinh hắn có thể sẽ biến thành bộ dạng điên dại mất ý thức như những lần trước, và ngay trước mặt tất cả trưởng bối.
Tiếp tục giải thích sẽ bảo vệ được danh tiết của cô, nếu im lặng chấp nhận tất cả thì mới bảo vệ được bệnh tình của cô không trở lại vạch xuất phát.
Giữa hai lựa chọn này, dù hắn chọn thế nào vẫn khiến cô chịu tổn thương cả.
- Đưa đại thiếu phu nhân vào phòng nghỉ ngơi trước.
Suy nghĩ một lúc lâu như vậy, cuối cùng Ân Viêm đã quyết định để Sở Nghinh rời khỏi đây trước, hắn sẽ tự mình đứng ra giải thích rõ ràng mọi hiểu lầm trước mặt các trưởng bối.
Nhưng người làm vừa định bước tới đỡ lấy Sở Nghinh từ tay Ân Viêm, Trương Lạc Lạc ngay lập tức lên tiếng ngăn cản.
- Không phải chúng ta đang làm sáng tỏ sự trong sạch của đại thiếu phu nhân sao? Để đại thiếu phu nhân tránh mặt e là không hợp lí lắm nhỉ? Không lẽ đại thiếu gia có chuyện gì không thể nói trước mặt phu nhân của mình sao?
Thấy Sở Nghinh nãy giờ có vẻ rất mệt mỏi nên cả Ân lão thái phu nhân và Lý Huệ Tử đều vô cùng sốt ruột, cũng định đồng ý cho Sở Nghinh vào trong nghỉ ngơi trước, nhưng vẫn bị những trưởng bối khác lên tiếng cướp lời trước.
- Nói rất có lí.
Để giải thích mọi chuyện được công bằng nhất thì tiểu Nghinh vẫn nên ở đây đối chất là tốt nhất.
Kế sách này không thành, Ân Viêm cũng không còn lựa chọn nào khác, cũng buộc phải thừa nhận mọi chuyện một cách công khai.
Cánh tay hữu lực mạnh mẽ vẫn luôn siết chặt Sở Nghinh trong ngực.
- Bởi vì lúc đầu cháu cưới Sở Nghinh vì nghĩ có thể dùng cuộc hôn nhân đó trả thù cho cái chết của A Tiêu.
Cho nên cháu mới lừa cô ấy, khiến cô ấy tin rằng bản thân đang ngoại tình, tất cả đều vì muốn giày vò cô ấy.
Tất cả những việc cháu đã làm trước đây lại dẫn đến hiểu lầm nghiêm trọng hôm nay, âu cũng là hình phạt mà cháu phải nhận.
Cho nên, tất cả mọi chuyện đều là từ cháu mà ra, không liên quan gì đến Sở Nghinh cả.
Cháu có thể dùng cả tính mạng của mình thề trước linh vị của tổ tiên, chứng minh cho danh tiết của phu nhân.
Không ngờ đến đây lại còn nghe được có chuyện như thế này nữa.
Đương nhiên khi Ân Viêm thừa nhận chuyện liên quan đến Ân Tiêu sẽ không tránh khỏi đang vô tình châm lên thêm một ngọn lửa khác.
Ân Kiến Sương im lặng quan sát tình hình nãy giờ cuối cùng cũng đã lên tiếng rồi.
- Nói vậy là đại thiếu phu nhân lại liên quan đến cái chết của ngũ thiếu gia? Nếu đã vậy thì lại càng không thể trở thành con dâu trưởng của Ân gia rồi.
Đại thiếu gia, cháu để một người có dây dưa không rõ ràng với cái chết của anh em trong nhà vào cửa thế này là có ý gì đây?
Đến giờ thì xem ra ai cũng đang chờ thời cơ chỉa hết mũi nhọn về phía Sở Nghinh rồi.
Mà tình hình của Sở Nghinh bây giờ có vẻ cũng không ổn định cho lắm, so với ban nãy có khi còn tệ hơn nữa.
Cảm nhận được hơi thở của cô bắt đầu không còn ổn định, Ân Viêm sốt sắn hẳn lên, không ngừng lay hai hai cô đến gọi tên cô.
- Tiểu Nghinh, tiểu Nghinh, đừng nghĩ gì cả, em nhìn anh này.
Tiểu Nghinh, đừng sợ, em nhìn anh đi, là anh đây.
Mặc dù hắn đã rất cố gắng giữ cho cô bình tĩnh nhưng rốt cuộc cũng không thể ngăn cô kinh hãi đến ngất lịm đi.
- Tiểu Nghinh, tiểu Nghinh!
- Tiểu Nghinh!
- Tiểu Nghinh!
Nhìn Sở Nghinh ngất đi trong vòng tay của Ân Viêm, dù rất nhiều gọi vẫn không có phản ứng gì nữa, Tô Phỉ Thúy liền nhân cơ hội bồi thêm mấy câu vào.
- Sớm không ngất, hỏi đến cùng lại cố tình ngất ra đấy.
Không thể không khiến người khác nghĩ rằng đại thiếu phu nhân đang sợ quá mà trốn mất đâu.
Hết Tô Phỉ Thúy rồi lại đến lượt Trương Lạc Lạc phụ họa theo.
- Khoan hãy nhắc đến chuyện của ngũ thiếu gia đi, chúng ta còn chưa nói rõ ràng cái thai trong bụng của đại thiếu phu nhân rốt cuộc có phải huyết mạch của Ân gia hay không mà.
Thấy Ân Viêm gọi Sở Nghinh liên tục vẫn không có phản ứng gì, Lý Huệ Tử đứng ở gần đó đã cuống cuồng nháy mắt nhắc bác sĩ Đường đến kiểm tra sơ qua trước.
Ân lão thái phu nhân càng lúc càng không thể nhìn nổi con cháu của mình bị bắt nạt như thế, mặc kệ ở đây có bao nhiêu người vẫn ra lệnh đưa Sở Nghinh đi trước.
- Còn đứng đó làm gì nữa? Mau đưa con bé lên trên trước đi!
Nhưng lời bà lão còn chưa được thực hiện, mấy ông bà già trưởng bối đã luân phiên nhau ý kiên rồi.
- Chị dâu, chị làm vậy đúng là không đúng gia quy của Ân gia đâu.
Nếu như những lời đồn kia đều là thật, chúng ta làm gì còn mặt mũi nhìn liệt tổ liệt tông chứ.
- Phải đấy chị dâu, nếu không làm cho rõ ràng chuyện này, chẳng phải đã trực tiếp sỉ nhục tổ tiên Ân gia rồi sao?
Mỗi người một miệng đều chen nhau nói, Ân lão thái phu nhân dù có quyền lực chấp sự lớn đến đâu cũng phải nhượng bộ mấy phần.
Bà lão tức giận quát lớn một tiếng.
- Vậy các người muốn chứng minh thế nào nữa đây? Chuyện vợ chồng với nhau, nếu A Viêm đã dám tự mình khẳng định, các người còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ nó còn không rõ hơn tất cả những người ở đây sao?
Mấy ông lão bà lão kia có vẻ đã bị mất ý chí vài phần, rõ ràng xét mọi lí lẽ thì bọn họ đã đang vô lí rồi.
Nhưng Tô Phỉ Thúy vẫn chưa chịu từ bỏ.
- Đương nhiên phải có chứng cứ rõ ràng mới được.
Xét nghiệm huyết thống thai nhi chính là minh chứng chắc chắn nhất.
Được Tô Phỉ Thúy chỉ điểm xong, những kẻ khác cứ như cá vừa được thả mồi, lao đến cắn xé liên tục vào thanh danh của Sở Nghinh.
- Đúng vậy, đúng vậy, làm xét nghiệm huyết thống chẳng phải rõ ràng rồi sao?
Ân Viêm điều chỉnh lại lực tay đỡ Sở Nghinh dựa trên ngực mình, đột nhiên cười vang lên.
Thực ra không phải bọn họ không tin mà là đang cố tình không muốn tin, tất cả từng người ở đây đều đã xem đứa con của hắn và Sở Nghinh là quả bom hẹn giờ rồi, từng cặp mắt nhìn vào đều chỉ muốn loại bỏ hai mẹ con Sở Nghinh, cho nên vài lời nói linh tinh của Tô Phỉ Thúy lại vô tình trở thành bàn đạp cho tất cả bọn họ.
- Hoang đường! Đúng là hết sức hoang đường rồi!
- Bà nội!
- Mẹ!
- Chị dâu!
Tiếng cười của Ân Viêm còn chưa dứt, cho nên hắn vẫn chưa nói gì thì Ân lão thái phu nhân đã lên tiếng phản đối trước rồi, chỉ có điều là bà lão vừa ho sặc sụa nói được một câu ngắn ngủi đã không chịu nổi cú sốc nhất thời nên cũng ngất xỉu ngay tại chỗ.
Lý Huệ Tử và