Đợi Sở Nghinh và Trương Lạc Lạc tranh cãi qua lại một lúc xong, Lý Huệ Tử cũng bắt đầu đứng ngồi không yên, vừa lo lắng quan sát biểu cảm của chồng mình lại vừa phản bác lại.
- Đúng là lão thái gia và Tô lão gia từng hứa hôn cho tiểu Thúy.
Nhưng lão thái gia cũng chỉ hứa hôn cho cháu trai của người, chứ không hề xác định cụ thể là ai.
Trước đây bởi vì A Viêm chưa kết hôn và là đích trưởng nên hôn sự này về nguyên tắc nên để nó thực hiện.
Nhưng bây giờ tình hình đã khác so với lúc đó, A Viêm đã có vợ rồi, hôn sự này cũng không thể giao cho nó nữa.
Trương Lạc Lạc nghe Lý Huệ Tử phản bác như vậy thì trong lòng đã bắt đầu tức đến phát điên rồi.
Nhưng bề ngoài thì bà ta vẫn cố gắng duy trì trạng thái bình tĩnh như không có gì ảnh hưởng.
- Chị cả, chị nói vậy là có ý gì đây? Đại thiếu gia có vợ rồi, ai cũng biết điều này.
Nhưng cũng không thể vì lí do này mà bậc con cháu như chúng ta khiến lão thái gia trở thành kẻ bội ước được.
Hôn ước giữa hai nhà Ân gia và Tô gia, đại thiếu gia chắc cũng đâu phải bây giờ mới được nghe nói.
Cậu ấy biết rõ chuyện này mà lúc trước vẫn cưới một người phụ nữ khác về.
Như vậy thực sự không hợp quy tắc đâu.
Theo em thấy thì vị trí đại thiếu phu nhân này vẫn là nên trả lại cho đúng chủ nhân của nó đi.
Còn về Sở tiểu thư thì, dù sao cũng đã gả vào Ân gia, cũng không thể vì sự tắc trách của Ân gia mà bị đuổi về được, đổi lại làm vợ lẻ cũng không có gì không tốt mà.
Trương Lạc Lạc càng nói càng khiến cho rất nhiều người bất mãn.
Người đầu tiên tức giận phản bác lại không ai khác chính là Ân Viêm.
Hắn tiến lên một bước, nhưng vẫn không buông tay của Sở Nghinh, nhếch môi cười khẩy khi nhìn thẳng vào mặt Trương Lạc Lạc.
- Thím hai, chuyện lập gia đình của tôi, từ khi nào lại đến lượt thím quản vậy? Cho tôi hỏi, thím có quyền gì trong Ân gia?
Bị Ân Viêm hỏi ngược như vậy, Trương Lạc Lạc lại tức đến run người.
Bà ta trừng mắt nhìn Ân Viêm như nhìn kẻ thù truyền kiếp.
Còn chưa đối phó được với Ân Viêm thì Trương Lạc Lạc lại tiếp tục bị Ân Kiến Sương công kích.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên đó là lời của Ân Kiến Sương lại có vẻ như đang giúp Ân Viêm.
- Chị hai, chị cũng đừng nóng vội như vậy.
Chị quan tâm đến hôn ước do lão thái gia định thì cũng không có gì sai.
Nhưng chị cả cũng vừa nói đấy thôi, lão thái gia chỉ định hôn ước chứ cũng không hề chỉ rõ ai sẽ là người cưới Tô tiểu thư mà.
Nếu đại thiếu gia đã có thiếu phu nhân rồi, chúng ta hà tất gì phải tiếp tục làm khó chứ.
Mặc dù quan hệ thường ngày cũng không mấy dễ chịu, nhưng khi nghe được ý kiến cũng có chút lợi thế cho con trai mình thì Lý Huệ Tử không thể không quan tâm.
- Cô có cách nào tốt hơn sao?
Ân Kiến Sương nhoẻn miệng cười, vô thức mà quay sang nhìn vẻ mặt có chút gì đó đang chờ đợi của Ân Viêm.
Bà ta dường như cảm giác có gì đó đang đè nặng trên ngực.
Thấy Ân Kiến Sương biểu hiện kỳ lạ như vậy, Ân Kiến Minh ngồi phía trên liền ho một tiếng giống như nhắc nhở.
Ngay sau đó, Ân Kiến Sương mới khôi phục lại trạng thái như cũ, không nhanh không chậm nói.
- Đơn giản mà.
Chỉ cần Tô tiểu thư có thể làm thiếu phu nhân của Ân gia thôi.
Bây giờ còn vị trí nào trống cứ để cho cô ấy.
Lý Huệ Tử nghe vậy hình như cũng đang dần hiểu hết được ý tứ của Ân Kiến Sương cũng như toàn bộ vấn đề.
Bà vội đưa ra suy luận cuối cùng của mình.
- Bây giờ còn có A Diệu và A Pháp.
Vậy ai sẽ cưới tiểu Thúy đây?
Suy luận của Lý Huệ Tử đã khơi dậy thêm một làn sóng bất mãn từ nhiều người nữa.
Người bị ảnh hưởng trực tiếp nhất là Ân Diệu ngay lập tức lên tiếng bảo vệ cho hạnh phúc cả đời của mình.
- Sao có thể vô lí như vậy được? Ông nội định hôn ước này đương nhiên phải là định cho anh cả rồi.
Có cớ gì mà anh ấy có thể vội vã kết hôn để tránh khỏi mối hôn sự này chứ.
Thấy Ân Diệu kịch liệt phản đối ngay từ đầu, Lý Huệ Tử cũng không nhân nhượng mà đuổi cùng diệt tận, chỉ sợ chậm trễ một giây nào là sẽ gây bất lợi cho con trai mình.
- Vậy cháu thử nói xem thế nào mới là hợp lý đây? Bắt A Viêm li hôn với Sở Nghinh để thực hiện hôn ước? Vậy đứa bé thì sao? Cháu nội của ta thì sao hả? Đó là huyết mạch của Ân gia, không phải vấn đề một mình cháu có thể quyết định.
Tranh cãi hết một lượt, Ân Diệu cũng không thể nào ngờ được lại có một mối hôn sự đột nhiên đẩy lên người mình như vậy.
Anh bị dồn vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nhìn Sở Nghinh với một ánh mắt vô cùng khó xử.
Đúng như lời Lý Huệ Tử vừa nói, anh không muốn nhận hôn sự này thì chỉ có thể là lúc Ân Viêm có khả năng thực hiện thôi, mà điều này chỉ có thể xảy ra khi Ân Viêm li hôn với Sở Nghinh.
Nếu Ân Viêm li hôn với Sở Nghinh, anh vừa có thể không phải cưới Tô Phỉ Thúy, vừa có thể giúp Sở Nghinh thoát khỏi cuộc hôn nhân bị ép buộc này.
Li hôn với Ân Viêm, đây chẳng phải điều mà Sở Nghinh vẫn luôn mong chờ nhất sao? Lẽ ra trong lúc này cô phải nhanh chóng nắm chặt cơ hội để giải thoát cho bản thân mới đúng chứ, nhưng tại sao vừa nãy, lúc nghe Trương Lạc Lạc ba lần bốn lượt muốn cô li hôn với Ân Viêm và nhường lại vị trí cho Tô Phỉ Thúy thì trông cô có vẻ rất đau lòng.
Chẳng lẽ...cô thực sự đã động lòng với Ân Viêm rồi?
Nếu như đúng là cô đã yêu Ân Viêm, anh lại muốn ép Ân Viêm và cô li hôn để hôn ước với Tô Phỉ Thúy không rơi xuống đầu mình.
Anh làm như vậy có phải sẽ khiến cô đau lòng không? Lí do thực sự anh muốn như vậy có phải chỉ vì để giúp cô giải thoát khỏi cuộc hôn nhân hiện tại thôi không? Mà thực ra còn là vì chính bản thân anh.
Nếu hôm nay hôn ước này bị đẩy sang cho anh thì sau khi Sở Nghinh và Ân Viêm li hôn rồi, anh sẽ mãi mãi không còn cơ hội theo đuổi cô nữa.
Suy nghĩ của anh, có phải quá ích kỷ không? Cô có nghĩ giống anh không? Có muốn li hôn với Ân Viêm ngay lập tức hay không?
- Bác cả, Ân gia cũng đâu phải chỉ còn có mỗi mình cháu chứ.
Trương Lạc Lạc đột nhiên im lặng suy nghĩ gì đó khá lâu, đến khi hai bên đều đang tranh cãi qua lại thì bà ta mới đưa ra ý kiến.
- Nếu xét theo nguyên tắc thì hôn ước phải được định cho con của anh chị cả chứ.
Nếu đại thiếu gia đã kết hôn rồi, thì theo lí thì nên để ngũ thiếu Ân Tiêu nhận mối hôn sự này mới phải.
Mọi người nói xem có đúng không nào?
Không ngờ là Trương Lạc Lạc giữ im lặng từ nãy giờ đến khi đưa ra ý kiến thì lại cố tình nhắc đến Ân Tiêu, còn hướng mũi nhọn về hết một người đã chết