Vừa rỗi vì nghe Trương Lạc Lạc nhắc đến Ân Tiêu nên tinh thần của Lý Huệ Tử mới tạm thời xuống dốc.
Nhưng bây giờ tình hình đã bắt đầu căng thẳng trở lại nên bà buộc phải xốc lại tinh thần để đưa ra ý kiến của mình.
- Đủ rồi, A Viêm, đừng loạn nữa.
Tin đồn có hay không cũng không thể làm rõ rạch ròi được.
Nếu muốn xóa hết mọi tin đồn thì ta nghĩ để A Diệu thực hiện hôn ước của Tô gia là phù hợp nhất vào lúc này.
Một mối hôn sự mà lại có thể khiến cả Ân gia đều dậy sống, nguyên nhân cốt lõi trong đó nhất định là vì kết quả chuyến gây sự thất bại lần này của Tô Phỉ Thúy nên không ai trong hai người Úc Hinh và Ân Kiến Sương muốn rước con dâu này cả.
Sở Nghinh nghe hai bên cứ đẩy qua đẩy lại mà trong đầu đã bắt đầu có một suy nghĩ riêng.
Mấy hôm nay Mục Nhiễm liên tục nói bóng nói gió về chuyện giải nghệ để có thể theo đuổi Ân Pháp thực sự khiến cô phải đau đầu.
Dù thế nào đi nữa thì cô cũng không muốn Mục Nhiễm gả vào Ân gia, lại còn phải làm con dâu của Úc Hinh nữa.
Nếu lần này mà Ân Pháp phải kết hôn với Tô Phỉ Thúy thì có phải sẽ chặt đứt được hy vọng của Mục Nhiễm không? Như vậy thì Mục Nhiễm sẽ không thể tiếp tục làm loạn vì Ân Pháp nữa.
Đó là suy nghĩ của cô, nhưng ở đây mà cô nêu ý kiến thì cũng không có sức nặng gì, ngược lại còn khiến Úc Hinh công kích ngược lại nữa.
Cho nên cô mới quyết định nhờ Ân Viêm ra mặt nói giúp mình.
- Anh giúp tôi được không? Tôi muốn Ân Pháp kết hôn với Tô Phỉ Thúy.
Không ngờ Sở Nghinh cũng muốn quản chuyện này, mà lựa chọn của cô lại là Ân Pháp.
Sau khi Ân Viêm nghe cô nói xong, mặt hắn liền biến sắc, trông vô cùng khó coi, có lẽ là đang bắt đầu tức giận rồi.
Cô chọn Ân Pháp có nghĩa là không muốn Ân Diệu nhận hôn sự này.
Là bơi vì cô đang nghĩ cho Ân Diệu sao? Cô không nỡ để Ân Diệu cưới Tô Phỉ Thúy?
Ân Viêm không trả lời lại Sở Nghinh, cho đến khi Ân Kiến Minh hỏi ý kiến của hắn thì hắn mới bắt đầu trả lời, cho ra quyết định cuối cùng.
- Con cũng đồng ý với lựa chọn A Diệu.
Hắn không cần biết trong đầu cô đang nuôi dưỡng suy nghĩ gì nữa, Ân Diệu kết hôn với Tô Phỉ Thúy mới là kết quả vẹn cả đôi đường, vừa có thể dập tắt mọi tin đồn liên quan đến quan hệ giữa cô và Ân Diệu, lại còn có thể đá một kẻ phiền phức như Ân Diệu ra khỏi quan hệ giữa hắn và Sở Nghinh.
Hơn nữa, sau tất cả những gì mà Tô Phỉ Thúy đã làm, hắn không muốn một người vô lo vô nghĩ như Ân Pháp bị kéo xuống vũng bùn này.
Sở Nghinh dường như không nghe lọt tai lời tuyên bố sau cùng của Ân Kiến Minh nữa, nhưng đại loại thì vẫn nghe được là Ân Diệu và Tô Phỉ Thúy sẽ tổ chức lễ đính hôn vào tuần sau.
Cô không nhìn rõ ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng của Ân Diệu vì từ lúc nghe được câu trả lời của Ân Viêm thì cô đã hoàn toàn chết lặng rồi, cô nhìn hắn như nhìn một người không hề quen biết, mọi hy vọng đều bị dập tắt ngay từ khoảnh khắc đó.
….…
- Tiểu Nghinh, em đi chậm thôi.
Vừa kết thúc cuộc họp gia đình, Sở Nghinh đã vội vàng đi lên lầu.
Còn Ân Viêm thì cố gắng đi sát phía sau lưng cô, đuổi theo vào đến phòng, hắn đóng cửa lại rồi đi tới cạnh ghế cô đang ngồi.
- Em đang giận vì anh không chọn Ân Pháp như ý em muốn mà lại chọn Ân Diệu?
Sở Nghinh ôm một cái gối trước ngực, lẽ ra đang quay mặt sang hướng khác, nhưng khi nghe người đàn ông hỏi như vậy thì cô mới quay đầu lại nhìn hắn khi đáp lời.
- Anh đã biết rõ như vậy rồi còn muốn hỏi gì nữa? Kết quả bây giờ cũng vừa ý anh rồi còn gì?
Ân Viêm kéo ghế đến ngồi đối diện với cô, trên mặt hắn vẫn còn giận dữ rõ ràng nhưng giọng điệu lại có mấy phần giống như muốn dỗ dành cô.
- Không phải em từng nói em rất ghét cách ép cưới như vậy sao? Em còn chưa hỏi ý của Ân Pháp đã muốn nó phải cưới Tô Phỉ Thúy, như vậy đối với nó không phải là bất công sao?
Nghe hắn nói vậy, Sở Nghinh còn chẳng buồn suy nghĩ cẩn thận đã lập tức phản bác lại ngay.
- Vậy anh làm vậy đối với Ân Diệu thì là công bằng sao? Ân Diệu cũng đâu muốn cưới Tô Phỉ Thúy chứ.
Nhìn rõ ràng ánh mắt cực kỳ phẫn nộ của Sở Nghinh đang nhìn mình khi đòi công bằng cho Ân Diệu, Ân Viêm cảm giác rất rõ ràng giống như có một sức lực rất lớn bóp nghẹt lấy tim hắn.
Hắn nhìn cô mấy giây, sau đó liền bật cười một kiểu bất lực đến thê lương.
Hóa ra tất cả đều giống như những gì hắn đã tự suy nghĩ, trong lòng cô thực sự rất quan tâm đến Ân Diệu, vậy còn hắn nghĩ gì, cô có từng nghĩ đến hay chưa?
- Vậy anh hỏi em, tại sao em lại không muốn Ân Diệu cưới Tô Phỉ Thúy? Em đang đau lòng à? Cậu ta cưới người khác nên em không thể tiếp tục qua lại với cậu ta sao? Sở Nghinh, hay là em yêu cậu ta rồi?
Bị hắn đổ hết nước bẩn lên người chỉ trong phút chốc như vậy, Sở Nghinh không đơn giản chỉ là tức giận nữa mà còn cảm giác rất rõ một cảm giác nhói lên ở lồng ngực, khóe mắt vô thức cay cay rồi ướt dần.
- Bây giờ anh cũng bắt đầu nghi ngờ rồi sao? Nếu anh cũng nghi ngờ như vậy thì sao phải cố gắng chứng minh trước mặt bọn họ như vậy.
Hay là anh sợ tôi thêm vết nhơ nào cho anh?
- Không dám khiến anh phải nhọc lòng.
Tôi có đau lòng vì Ân Diệu cưới Tô Phỉ Thúy hay là vì tiếc nuối anh ta cũng không liên quan đến anh.
Dù không có Ân Diệu thì tôi cũng không yêu anh nên anh cũng không cần cho rằng tôi có ý gì với anh ta hay không.
- Sở Nghinh!
Lần này thì Sở Nghinh thực sự đã thành công chọc giận Ân Viêm rồi.
Hắn vừa gầm lên một tiếng gọi đúng được tên của cô thì đã đứng bật dậy, đá văng chiếc ghế mới ngồi sang góc phòng.
Hắn hì hục thở mạnh, lồng ngực phập phồng lên xuống kịch liệt, hai tay nắm chặt thành quyền để giữ thăng bằng cảm xúc, đến khi nhận ra sắp không thể khống chế được nữa thì lập tức bỏ ra ngoài.
Hắn không tức giận, mà là quá đau rồi.
Từ giây phút hắn cưỡng chế cô ở lại bên cạnh mình thì hắn đã biết rõ cô không hề yêu mình, tình cảm của hắn trước giờ vẫn là hắn tự mình cố chấp mà thôi.
Nhưng hắn thực sự không thể nào nghĩ thông được, trái tim cô làm bằng sắt đá thật sao? Hay là cô hận hắn đến mức sẽ không bao giờ bố thí cho hắn chút tình yêu?
Nghe tiếng đóng cửa vang lên rất lớn, Sở Nghinh cảm giác tim của mình cũng giống như vừa bị giáng một đòn mạnh như vậy.
Cô vô thức quay mặt nhìn sang theo hướng cánh cửa đã đóng sầm lại và không còn nhìn thấy được bóng lưng của người đàn ông nước, nước mắt đọng trong mắt nãy giờ, cuối cùng cũng tuôn thành từng hàng dài.
Cho dù đứng trước những lời vu khống của cả Ân