Bị hỏi một câu bất ngờ như vậy, dì Hoa nhất thời cũng không biết phải trả lời lại như thế nào.
Bà cũng đang bị giật mình và lo lắng vì đột nhiên Sở Nghinh lại hỏi một câu như vậy.
Thế nhưng dù chưa nhận được đáp án ngay nhưng Sở Nghinh vẫn đinh đinh với suy đoán của mình nên lại truy hỏi dồn dập.
- Dì Hoa, dì nói thật với tôi đi, ngày hôm đó xe của tôi bị hư và đã đi nhờ một chiếc xe khác, người ngồi trên xe lúc đó có phải là dì không?
Lần đầu tiên cô nhìn thấy dì Hoa là lúc đang ở Ân gia, thế nhưng cô đã có cảm giác hình như từng gặp bà trước đó mà cô không thể nào nhớ ra được, nhưng vừa nãy đột nhiên cô lại nhớ ra đoạn ký ức mà hình như cô đã quên mất trong thời gian qua, đó là người phụ nữ mà cô đã gặp vào đêm mình bị bắt cóc và cưỡng bức.
Bây giờ thì cô có thể hoàn toàn chắc chắn được người phụ nữ đó chính là dì Hoa.
Dù chưa được xác nhận lại nhưng cô cũng chẳng còn nghi ngờ gì nữa, một cảm giác kinh hãi và lo sợ cũng đang bủa vây lấy cô, vì nếu đó thực sự là như cô đoán thì cũng có nghĩa là Ân Viêm thực chất đã ở phía sau thao túng tất cả mọi chuyện ngay từ đầu rồi, hắn và người đàn ông giấu mặt kia vốn đã có quan hệ từ trước, tất cả đều chỉ là kế hoạch của hắn để cô bị một người chưa từng quen biết cưỡng bức trước khi đưa ra đề nghị liên hôn.
Chứ không phải giống như những gì hắn từng nói với cô là hắn chỉ được biết chuyện sau khi điều tra về cô và sau đó mới bắt tay với kẻ cưỡng đoạt cô.
Dù chỉ là chút thay đổi về thứ tự nhưng đó chính là bộ mặt thật của của Ân Viêm khi dùng mọi cách thức để trả thù cô.
- Phu nhân, chắc là cô nhớ nhầm gì đó rồi, tôi không hiểu cô đang nói gì cả.
Thấy dì Hoa có vẻ rất lúng túng và giống như đang cố tình né tránh vấn đề mà mình đang đề cập, Sở Nghinh cũng mơ hồ nhận rõ được câu trả lời theo đúng suy đoán của bản thân.
Nếu như người phụ nữ hôm đó không phải là dì Hoa thì sao bà lại có vẻ rất lúng túng và mất tự nhiên như vậy chứ.
Sở Nghinh sợ bà muốn lờ đi nên đã nhanh chóng kéo lấy tay của bà, rồi cứ thế mà chất vấn liên tục.
- Dì Hoa, dì nói thật đi, tôi đã nhớ ra rồi, tối hôm đó đúng là dì đã ở trên xe và còn đưa nước cho tôi uống nước.
Tôi nói đúng chứ?
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, Sở Nghinh đã nhận ra được dì Hoa của đêm hôm đó.
Nếu xâu chuỗi lại từng vấn đề thì không phải càng rõ ràng hơn sao? Tại sao lúc cô và Ân Viêm về Ân gia thì dì Hoa cũng trùng hợp có mặt ở đó, và cô cũng dễ dàng vượt qua các bước nghiệm thân của Ân gia, nếu so sánh với những gì mà Ân Viêm nói, chỉ khi lấy được lạc hồng của cô thì mới chứng minh được cô trong sạch trước khi gả vào Ân gia.
Chỉ có một khả năng duy nhất đó là bọn họ đã có được lạc hồng của cô để qua mắt Lý Huệ Tử, mà để có được lạc hồng thì trước đó Ân Viêm nhất định là đã có sắp xếp tất thảy rồi, cho nên dì Hoa mới đem tấm vải kia đến được chỗ của Lý Huệ Tử.
Suy luận theo hướng này nhất định là không thể sai được.
- Dì Hoa, là Ân Viêm đã sắp xếp từ trước, cho nên dì đã lừa tôi để đưa tôi đến chỗ của người đàn ông đó? Dì mau trả lời tôi đi, có đúng là như vậy không?
Dì Hoa càng lúc càng lúng túng, trong khi Ân Viêm đã từng nói với bà Sở Nghinh sẽ không bao giờ nhớ ra được chuyện xảy ra đêm đó, nhưng hiện giờ Sở Nghinh lại đang thuật lại rất chi tiết những gì đã xảy ra, thế này thì bà nên xử trí như thế nào đây.
- Phu nhân, chuyện này, chuyện này tôi nghĩ cô nên đi hỏi tiên sinh, tôi cũng không biết gì cả, tôi chỉ làm theo những gì mà tiên sinh yêu cầu thôi.
Nghe được câu trả lời này, xem ra là Sở Nghinh đã hóa giải được hết tất cả nghi vấn trong lòng mình rồi.
Cô buông lỏng bàn tay đang kéo lấy tay của dì Hoa, hít thở một hơi gấp gáp như đang rất hoảng sợ vì kết luận cuối cùng này.
Tất cả những chuyện mà cô đã trải qua, không phải chỉ bắt đầu từ tai nạn ngoài ý muốn mà đều là kế hoạch trả thù ngay từ đầu của Ân Viêm.
Hắn đã giăng một cái lưới để cô bước vào thôi.
- Phu nhân, cô không sao đó chứ?
Dì Hoa lo lắng hỏi han lại tình hình của cô, nhưng cũng vì vậy mà bị cô kéo tay lại lần nữa, kích động mà hỏi không ngừng.
- Dì Hoa, nếu như tối hôm đó là dì đã đưa tôi đi, vậy chắc chắn là dì biết người đàn ông đó là ai đúng không?
Khi nghe Sở Nghinh hỏi đến thân phận của người đàn ông đó, sắc mặt của dì Hoa cũng chuyển biến trông rất khó coi.
Bà còn đang định phủ nhận nhưng Sở Nghinh đã cướp lời trước, còn không ngừng truy hỏi với một thái độ vô cùng cương quyết và dáng vẻ kích động.
- Dì mau nói đi! Dì mau nói cho tôi biết rốt cuộc người đàn ông đó là ai đi được không? Tôi xin dì đấy, dì Hoa, cho tôi biết người đó là ai được không?
Bị hỏi dồn dập như vậy, dì Hoa cũng nhất thời không biết phải trả lời thế nào, vẫn không quên những lời mà Ân Viêm đã từng dặn, tuyệt đối không được nói gì với Sở Nghinh về những gì liên quan đến chuyện này.
Vừa nghĩ thì bà cũng lắc đầu tiếc nuối, còn chủ động gỡ tay của Sở Nghinh ra trước nữa.
- Phu nhân, chắc là tối qua cô ngủ không được ngon nên mới nảy sinh ảo giác thôi.
Chuyện riêng của cô và tiên sinh thì cô nên hỏi tiên sinh vẫn hơn.
Bữa sáng của cô đã chuẩn bị xong rồi, cô tranh thủ chuẩn bị xuống ăn sáng đi, nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép ra ngoài trước, cô cần gì thì cứ gọi tôi.
Nói xong một mạch dài thì dì Hoa cũng cầm cái khay để cốc rỗng đi ra khỏi phòng mà chẳng thèm cho Sở Nghinh một câu trả lời rõ ràng.
Mặc dù vậy thì Sở Nghinh cũng đã phần nào đoán ra được sự tình rồi, nhìn cánh cửa phòng vừa đóng lại, cô cũng lết thân xác lụi tàn của mình bước xuống khỏi giường để đi vào phòng vệ sinh.
........!
Một cuộc họp khẩn hay họp định kỳ ở Ân Dạ đều được vía như là cực hình đối với những người tham dự, hay là thời khắc sinh tồn có một không hai, nếu như bị Ân Viêm cắt ngang lúc đang báo cáo thì xác định là sẽ phải hủy hết tất cả mọi kết quả để làm lại từ đầu.
Sau khi chứng kiến lần lượt hai phó giám đốc bộ phận đều bị ném hết báo cáo vào mặt thì bây giờ từng người bước lên trước trình bày cũng đang run sợ đến mức sắp xuất hồn ra khỏi xác rồi.
Cứ hễ nói xong một vấn đề thì lại lén quan sát biểu cảm cùng mức độ hài lòng của người đàn ông đang