Từng câu từng chữ của anh ta rất rõ ràng là đang cố tình khiêu chiến và thách thức Ân Viêm, đây không khác gì một trò chơi mạo hiểm nữa cả.
Quả nhiên là Ân Viêm vừa nghe xong thì biểu cảm cũng đang có chút chuyển biến, nhất là đáy mắt đang ánh lên một cỗi chết chóc khiến đối phương cũng phải rùng mình khiếp vía.
Hắn để cây bút trên tay xuống bàn, đồng thời cũng nhướng người về phía trước, ghé mặt qua một bên tai của Trương Tiêu mà nói mấy câu, từ ngữ điệu cũng có thể nhận ra đây chính là những lời cảnh cáo của hắn.
- Người mà cậu không để yên lại chính là phu nhân của Ân Viêm tôi đấy.
Người của tôi mà cậu cũng dám nói đến không để yên sao? Vậy cậu định sẽ làm gì đây?
Trước cường thế bá đạo của Ân Viêm, Trương Tiêu cũng giống như những người khác đều sợ đến mất mật rồi, thế nhưng anh ta cũng không cho phép mình được hèn nhát trước mặt của Ân Viêm, bởi vì như vậy thì đừng nói đến việc có thể bảo vệ được vợ của mình mà có khi còn khó đi ra khỏi được căn phòng này nữa.
- Nghe anh nói vậy thì có vẻ như anh rất thương vợ nhỉ? Thật đúng là một chuyện khó tin đấy.
Loại phụ nữ như Sở Nghinh mà lại có được sự sủng hạnh của Ân tiên sinh đây, là phúc hay họa của cô ta nhỉ? Theo như tôi được biết thì bên ngoài anh cũng đâu thiếu phụ nữ chứ, vậy sao lại chọn sủng ái một người phụ nữ đê tiện như Sở Nghinh.
Khẩu vị của anh cũng nặng thật nhỉ?
Những lời mà anh ta nói, nếu trong đó có mười câu nhắc đến Sở Nghinh thì đã hết chín câu là cố tình sỉ nhục cô rồi.
Đương nhiên đối với Ân Viêm thì những câu hạ nhục Sở Nghinh như thế này cũng chẳng có gì là mới lạ cả bởi vì hắn không ít lần nói với cô những câu tượng tự, thế nhưng đó là chính hắn nói với cô, còn với những kẻ khác thì cho dù là bất kỳ ai cũng đều là đang phạm phải đại kỵ của hắn.
Ngoại trừ hắn ra thì không một ai được phép đụng đến Sở Nghinh dù là bằng lời nói hay hành động.
- Tôi chỉ nhắc một lần này thôi, Sở Nghinh là người phụ nữ của Ân Viêm tôi.
Có đánh giá người phụ nữ này như thế nào thì cũng chỉ có tôi mới có quyền quyết định.
Nếu như cậu còn dám vượt quá giới hạn cho phép của tôi một lần nào nữa thì không chỉ đơn giản là một quyết định điều chuyển công tác đâu.
Từng câu từng chữ này đã phần nào đó đã cho Trương Tiêu một câu trả lời mà anh ta đang mong chờ được nghe.
Nhưng khi nhận được câu trả lời từ Ân Viêm thì anh ta cũng không thể kìm nén được sự phẫn nộ trong người đang dần dần thiêu rụi hết mọi khả năng khống chế cảm xúc của bản thân.
- Ân Viêm, đừng đắc ý quá sớm như vậy, cũng đừng quá tự tin, anh chơi không lại Sở Nghinh đâu, rồi anh cũng tự mình moi tim ra dâng cho cô ta để cô ta chơi đùa như một món đồ chơi, cho đến khi cô ta không cần nữa thì cũng không tiếc mà giẫm dưới chân như một món đồ bỏ đi.
Những câu thách thức và châm biếm của Trương Tiêu không phải là Ân Viêm chưa từng nghe.
Tất cả những người đàn ông từng biết đến Sở Nghinh nếu không phải vì từng điên cuồng theo đuổi cô thì cũng là dè chừng mà tránh đi, số nạn nhân dưới tay của Sở Nghinh không phải chỉ có Ân Tiêu và Trương Tiêu mà còn rất nhiều người khác nữa, trong số đó tất cả đều là những thiếu gia có địa vị đáng kể trong giới thượng lưu.
Chính hắn cũng đã nhận định Sở Nghinh giỏi nhất là trêu đùa trái tim của người khác, đó là lí do mà ai cũng cảnh báo hắn sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo của cô ư? Hừ! Đúng là nực cười mà, loại phụ nữ như Sở Nghinh sao có tư cách được hắn yêu chứ.
........!
Từ lúc đến công ty, Sở Nghinh đã ngồi thẩn thờ như người mất hồn thế này rồi, rất nhiều bản thiết kế để trống trên bàn mà cô còn chưa vẽ xong.
Trong đầu không ngừng suy nghĩ về những chuyện đã ngộ ra sáng nay, tay cầm cây bút vẽ mà tô đè lên liên tục trên một mặt giấy chẳng ra hình thù gì cả.
- Bảo bối, cậu sao vậy? Vẽ đen hết cả giấy rồi kìa.
Hôm nay cũng là buổi chụp hình quảng cáo thiết kế mới của Sở Nghinh nhưng lúc sáng cô đã lấy lí do không khỏe để tạm thời không tham gia buổi chụp ảnh, chỉ để trợ lý thay mình quản lý mọi việc, còn mình thì đã ngồi thất thần ở trong phòng cả buổi sáng rồi.
- Bảo bối, này! Cậu có nghe tớ nói gì không đó?
Mục Nhiễm vừa được nghỉ giải lao đã đến tìm Sở Nghinh rồi, trên tay còn cầm theo hai lon nước ướp lạnh.
Vì gọi mãi mà không thấy Sở Nghinh phản ứng nên cô nàng mới cầm chai nước kia để chạm vào mặt của cô.
Sở Nghinh giật mình và bắt đầu hoàn hồn lại.
- Tiểu Nhiễm, cậu chụp ảnh xong rồi à?
Mục Nhiễm lắc đầu bất lực, đưa chai nước cho Sở Nghinh, đồng thời cũng tự kéo ghế qua để ngồi xuống.
- Tiểu Nghinh, hôm nay cậu làm sao vậy? Cậu không khỏe ở đâu sao? Trông thất thần như người mất hồn thế kia.
Đừng nói với tớ là cậu lại bị Ân Viêm dọa sợ rồi đấy nhé.
Bị hỏi như vậy, Sở Nghinh vừa lúng túng vừa lo sợ mà vội phủ nhận, dùng hành động đang mở lon nước để tạm thời che đậy đi sắc mặt có phần mất tự nhiên của mình.
- Tớ có thể có chuyện gì được chứ.
Chỉ là nhất thời không tìm ta được ý tưởng gì thôi.
Cậu cũng đừng chỉ cứ quan tâm đến tớ thôi, bây giờ cậu chỉ cần tập trung vào việc chụp ảnh thật tốt là được.
Tớ không có chuyện gì khiến cậu phải lo lắng đâu.
Mục Nhiễm nghe vậy cũng gật gật đầu tạm cho qua, sau đó lại mở điện thoại ra đọc một tin nhắn vừa mới nhận được.
Vừa đọc qua dòng tin nhắn trên màn hình, sắc mặt của cô nàng cũng liền biến sắc, hình như đã nhận được một thông tin vô cùng chấn động.
Sở Nghinh ngồi đối diện cũng đã bị thu hút, cô hơi nhíu mày vì kinh ngạc rồi hỏi.
- Có chuyện gì sao?
Mục Nhiễm vẫn chưa trả lời ngay câu hỏi của cô, chỉ thấy là vừa mới đọc xong thì tin nhắn thì cô ấy đã vội gọi lại cho người gửi, từ giọng điệu có thể thấy đang vô cùng gấp gáp.
- Anh vừa nói vậy là thế nào? Hợp đồng làm người đại diện phát ngôn? Anh còn chưa hỏi ý kiến của tôi mà đã tự mình quyết định rồi?
Thấy tình hình như vậy, Sở Nghinh cũng không tiện truy hỏi cho ra ngay mà cứ im lặng đợi trước, cho Mục Nhiễm thời gian nói chuyện xong với bên kia đã.
Nghe qua hai câu thì cô cũng đã đoán được thông báo mà Mục Nhiễm vừa nhận được là