Sở Nghinh mơ màng tỉnh lại, vẫn là tư thế quen thuộc đó, trước mắt không nhìn thấy gì dù có cố gắng mở to mắt thế nào đi nữa, hai tay vẫn là bị trói chặt trên đầu giường, hôm nay đến cả chân cũng bị trói lại nữa.
Cô cố gắng giữ vững bình tĩnh và hít thở một hơi thật sâu, vừa mới bình tĩnh lại được một chút thì lại cảm nhận được phần nệm bên hông đang lún xuống, hình như là người đàn ông đó đã đến rồi.
Sở Nghinh không vội vùng vẫy, cô nuốt khan một ngụm nước bọt, cố gắng lấy hết dũng khí để mà thương lượng với hắn.
- Chúng ta nói chuyện một chút được không?
Người đàn ông đang nâng một cốc rượu rồi lắc qua lắc lại trong tư thế vô cùng thư giãn, khi nghe Sở Nghinh hỏi một câu như vậy thì cũng không tỏ vẻ bất ngờ gì, không nhanh không chậm mà hỏi lại.
- Em muốn nói gì với tôi?
Không biết thái độ của hắn đang như thế nào nên Sở Nghinh đúng là có chút căng thẳng.
Nhưng ý chí muốn biết hắn là ai cũng như có thể nhìn thấy mặt của hắn đã truyền thêm dũng khí cho cô để cô nói tiếp với hắn.
- Anh có thể tháo vải bịt mắt cho tôi không? Tôi muốn nhìn mặt anh một lần.
Chúng ta như thế này cũng đã rất nhiều lần, anh vẫn không thể cho tôi nhìn mặt sao? Ít ra tôi cũng nên được biết mặt mũi của người đã ngủ với tôi chứ.
Người đàn ông nghe cô nói xong thì chỉ bật cười như đang giễu cợt ý nghĩ ngu ngốc của cô.
Hắn ngửa cổ uống hết ly rượu, sau đó mới cầm một viên đá trong xô để trên rốn của cô, tiến sát đến gần cô hơn và một tay đang bóp lấy quai hàm của cô.
- Muốn nhìn mặt tôi đến vậy à? Nhưng hình như vừa nãy em còn đang định chạy trốn mà.
Bé con, em đang phạm luật của tôi đấy.
Tôi đã nhắc nhở em rất nhiều lần là đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn, em trốn không thoát đâu.
Còn nữa, em chỉ là món đồ chơi của tôi, không có tư cách thương lượng hay ra điều kiện với tôi.
- Aaaa....ummmm.....đừng mà, đừng nhét vào....lạnh....lạnh...đừng mà.....!
Một tay bên dưới của hắn đang cầm từng viên đá một nhét thẳng vào cửa động nhỏ đang bị mở rộng ra bên dưới, cảm giác lạnh lẽo thấu xương khiến cho Sở Nghinh phải liên tục vặn vẹo thân thể đã bị trói chặt vào bốn góc giường.
Cô kêu la một tiếng khó khăn, lúc hắn đã cúi đầu hôn lên khắp vùng cổ đến vai của mình, cô lại không cam tâm mà hỏi thêm một câu.
- Lúc anh làm những chuyện cầm thú như thế này với vợ của người khác thì vợ anh có biết không vậy?
Mặc dù chưa từng nhìn thấy hắn, cũng không biết hắn là người như thế nào, thế nhưng dựa theo những cảm giác mà hắn từng sờ soạng trên thân thể của mình, cô có thể đoán hắn là đàn ông đã có vợ, trên ngón áp út và ngón trỏ của hắn có đeo nhẫn, nếu cô đoán không nhầm thì khả năng rất cao chiếc nhẫn trên ngón áp út kia chính là nhẫn cưới.
Hai vị trí này lại làm cô liên tưởng đến một người, đó là Ân Viêm, nếu tính cả nhẫn cưới trên ngón áp út thì Ân Viêm cũng đeo nhẫn giống người này.
Nhưng lại có người đàn ông ngoại tình mà vẫn đeo nhẫn cưới sao? Đúng là tận cùng của sự khốn nạn mà.
- Sao vậy bé con của tôi? Em nghĩ nếu tôi có vợ rồi thì sao? Cô ta có biết hay không thì cũng đâu có gì khác biệt, bởi vì cô ta cũng giống em vậy, đều không có tư cách phản kháng.
Hắn nói một nửa thì dừng lại, thuận thế cắn vào xương quai xanh mảnh khảnh trước mặt, tham lam mút lấy chút da thịt khiêm tốn bao bọc trên đó, hành động này lại khiến cho Sở Nghinh đau đến nước mắt đều ứa ra.
Mà Ân Viêm đang khóa chặt cô trong ngực hình như nhớ ra một điều gì đó nên mới nói tiếp lời vừa rồi.
- Ồ, thì ra là em đang muốn nói chúng ta có điểm chung sao? Cả em và tôi đều đang ngoại tình nhỉ? Đúng là kích thích thật đấy.
Em không thấy vậy hửm?
Sở Nghinh lắc đầu qua lại muốn né tránh hắn nhưng kết quả đều vô ích, cuối cùng cũng chỉ có thể cắn chặt răng mà chịu đựng đếm từng giây từng phút trôi qua.
Những lời mà người đàn ông đó vừa nói chỉ khiến cô thấy kinh tởm mà thôi.
- Chắc là anh không phải lần đầu ngoại tình nhỉ? Đúng là ghê tởm và buồn nôn.
Ân Viêm đã nghe thành quen những lời chửi mắng này của cô, hình như còn là biến thành hứng thú cũng như thói quen không thể thiếu mỗi khi gần gũi xác thịt với cô.
Hắn tiện tay cởi bỏ khăn tắm quấn bên hông, thân thể cường tráng như bức tượng được đúc ra hoàn mỹ, không một khuyết điểm nào từ bắp tay đến cơ ngực săn chắc, sáu mũi rõ rệt không chút mỡ thừa, bắp chân hữu lực với đôi chân thon dài không hề thô kệch, tỉ lệ hoàn hảo hơn cả người mẫu.
Trên tấm lưng rộng lớn như bức tường thành lại có rất nhiều vết sẹo khác nhau, giống như vài cái trước ngực và bụng, dưới ánh đèn vàng nhạt càng trở nên thần bí cuốn hút.
Hắn rút tay ra khỏi động nhỏ đang không ngừng tiết ra xuân dịch, hài lòng nhếch môi, một tay thì đang nhào nặn, xoa nắn lần lượt bộ ngực căng đầy của nữ nhân.
- Bé con, miệng nói ghê tởm nhưng thân thể của em lại đang rất thèm khát đây này.
Cũng có nghĩa là em cũng ghê tởm như tôi vậy.
Nói xong, hắn cũng đã cúi xuống hôn trọn đôi môi anh đào đang mấp máy, không cần nghe những lời phản biện vô nghĩa của cô, thân thể cường tráng đang nằm đè lên thân thể nhỏ nhắn hơn phân nửa so với hắn, không một dấu hiệu báo trước đã hoàn toàn xâm nhập vào trong.
Tiếng kêu ú ớ của Sở Nghinh lại chỉ có thể bị khóa chặt trong cổ họng mà không phát ra được vì miệng đang bị nụ hôn của hắn chặn lại.
.......!
Sau mấy lần rót đầy những dòng tinh hoa nóng hổi của mình vào sâu bên trong thân thể nhỏ bé của Sở Nghinh, Ân Viêm cuối cùng cũng đã tha cho cô.
Vừa rút khỏi cái động nhỏ còn đang hút chặt kia, hắn mới tháo hết những chiếc khóa đã khóa tay chân của cô trên giường suốt mấy tiếng đồng hồ.
Khóa được tháo ra, toàn thân Sở Nghinh đều đã mềm nhũn từ lâu, vì không có điểm tựa hay chỗ cố định lại nên đã ngay lập tức rơi tự nhiên xuống ga giường, tay chân đều co dụi một cách vô thức nhất.
Ân Viêm ngồi bên cạnh nhìn cô một lúc, còn đưa tay qua để vén vài sợi tóc con của cô qua một bên, động tác lại cực kỳ dịu dàng và cẩn thận, ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra điều này.
Thế nhưng cũng rất nhanh sau đó hắn đã khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng, thờ ơ như cũ để đối đãi với cô.
Hắn nhích qua một góc mép giường và rót một ly rượu, tay cầm ly rượu lắc qua lắc lại rồi đưa lên miệng uống một ngụm, còn một bên lại đang đốt nến trên bàn lên.
Hương thơm từ cây nến rất nhanh đã hòa vào không khí trong phòng này, bay quanh Sở Nghinh đang mê man nằm trên giường.
Khác với trạng thái vẫn rất tỉnh táo của Ân Viêm thì hình như cô có phản ứng rất kịch liệt với mùi hương của loại nến này.
Mùi hương chỉ mới vừa xộc vào mũi thôi là cô bắt đầu không còn nằm yên như nãy giờ nữa, không biết thân thể còn đau nhức khó chịu hay không, thế nhưng ngay giờ phút này lại đang giãy giụa rất khốn khổ.
- Aaaa!!! Đừng mà!!!! Aaaa!!!! Đừng lại gần tôi, đừng lại gần tôi....đừng, đừng mà!!!
Sở Nghinh vùng vẫy hai tay hai chân, động tác giống như lúc đang muốn đuổi một người nào đó vậy, miệng liên