Lúc Ân Viêm trở về Đế Cư thì thấy dì Hoa vội vội vàng vàng từ trong bếp chạy ra phòng khách, đầu tiên vẫn là cung kính cúi chào và sau đó thì giống như muốn ra hiệu gì đó với hắn.
- Tiên sinh, tôi có chuyện cần nói.
Hình như phu nhân đã nhớ ra được tôi có mặt trên xe vào tối hôm đó rồi.
Thông tin này đối với Ân Viêm đúng là khá bất ngờ, thế nhưng hình như cũng chẳng phải là vấn đề nghiêm trọng gì cả nên hắn chỉ gật đầu một cái rồi đi lên cầu thang.
Vặn nắm cửa phòng bước vào trong, Ân Viêm đã thấy Sở Nghinh đang ngồi trước bàn trang điểm để bôi thuốc lên từng vết thương chi chít trên da.
Hình như là cô biết hắn đã về nên mới nhanh chóng dừng động tác lại để đứng lên rồi đi về phía của hắn.
- Ân Viêm, tôi có chuyện muốn nói với anh.
Người đàn ông vừa cởi áo khoác ném lên ghế rồi lại bình thản đưa tay lên tháo cà vạt, ánh mắt vẫn dán trên gương mặt xinh đẹp của nữ nhân đứng đối diện, không biểu lộ một chút sắc thái cảm xúc nào ngoại trừ nét băng lạnh xa cách như cũ.
- Có chuyện gì? Em lại học được trò gì để chọc giận tôi nữa à?
Hắn nói với một giọng điệu lãnh cảm, thờ ơ không mấy bận tâm, vừa đi lướt qua trước mặt của Sở Nghinh vừa cởi từng cúc áo sơ mi trước cổ.
Tầm mắt của Sở Nghinh cũng di chuyển theo từng vị trí di chuyển của người đàn ông.
Cô vội tiến lên trước để chắn trước mặt của hắn, giọng điệu có chút khẩn thiết mà nói.
- Ân Viêm, anh định làm gì với tiểu Nhiễm? Tại sao anh lại chọn cô ấy làm người phát ngôn cho Ân Dạ, mục đích của anh là gì? Tại sao không phải ai khác mà lại là tiểu Nhiễm?
Ân Viêm cũng chẳng lấy làm lạ gì trước những câu hỏi của cô, còn bày ra một vẻ mặt vô cùng bình thản như chuyện này chẳng liên quan đến mình nữa hoặc vốn dĩ đây là một điều vô cùng hiển nhiên.
- Vậy tôi hỏi em, tại sao tôi không thể chọn Mục Nhiễm? Tôi chỉ dựa trên những đánh giá khách quan để chọn người phù hợp nhất cho dự án của Ân Dạ, em nghĩ tôi muốn làm gì nữa?
Có ma mới tin những lời giải thích này của hắn, Sở Nghinh vừa nghe liền sinh nghi ngay.
Cô không thể nào yên tâm nổi, cứ nhìn chằm chằm vào hắn mà không chịu dời mắt, xong mới lấy thêm dũng khí để hỏi thêm.
- Vậy nếu tiểu Nhiễm từ chối ký hợp đồng với Ân Dạ? Anh sẽ làm gì cô ấy?
Khi đưa ra câu hỏi này, cô cảm giác tim của mình đang đập nhanh hơn lúc bình thường.
Cô đếm ngược từng giây từng phút để nghe đáp án của Ân Viêm, chỉ biết thầm cầu nguyện cho câu trả lời cuối cùng của hắn sẽ không giống như những gì mà cô đã suy đoán cả ngày hôm nay.
Ân Viêm cởi đến cúc áo giữa ngực thì dừng lại, để lộ phần da màu đồng nam tính ẩn ẩn hiện hiện sau chiếc áo sơ mi màu trắng, tiện tay rút một điếu xì gà ngậm vào miệng rồi cầm bật lửa châm vào đầu còn lại.
Khoảnh khắc khi nhìn thấy hắn châm thuốc, hai chân của Sở Nghinh liền trở nên mềm nhũn, vô thức mà lùi lại phía sau.
Ân Viêm chẳng cần nói gì hay làm gì nữa cả mà cô đã sợ đến mặt mày tái mét như tàu lá, giống như bị đụng đến điểm yếu trí mạng, mọi sự bình ổn mà khó khăn lắm cô mới gom được cũng cứ thế mà tiêu tan hết.
Ánh mắt thờ ơ của Ân Viêm quét một lượt qua gương mặt của cô, cầm điếu xì gà đưa xuống, thở nhẹ nhàng theo làn khói mờ ảo phủ khắp gương mặt anh tuấn bất phàm như điêu khắc.
- Chuyện này em cũng cần hỏi tôi nữa sao? Sở Nghinh, tôi nghĩ em đã rõ hơn ai hết hậu quả của việc làm trái ý của tôi rồi mà.
Nghe hắn nói vậy, mồ hôi lạnh đã đổ đầy trên lưng của Sở Nghinh rồi, da đầu cũng tê dại, hoảng sợ phủ kín hết mọi suy nghĩ hiện giờ của cô, ngẩn người ra vài giây rồi mới có phản ứng lại, cuống cuồng mà kéo lấy cánh tay của người đàn ông lắc qua lắc lại mấy cái.
- Không, không được! Anh định làm gì cô ấy hả? Ân Viêm, anh không được đụng vào cô ấy.
Anh muốn gì thì cứ việc nhắm vào tôi là được rồi, đừng đụng vào cô ấy.
Nhìn dáng vẻ lo lắng đến cuống quýt của cô mà Ân Viêm chỉ thấy hả hê và thỏa mãn.
Hắn cười khẩy một cái, lại đưa điếu xì gà lên miệng ngậm rồi rít lấy một hơi dài, chầm chậm thở ra từng làn khói mờ ảo, một tay còn rảnh rỗi thì có thể dùng để nâng cằm của cô lên, để cô trực tiếp nhìn thẳng vào mình.
- Em nói tôi muốn làm gì em cũng được? Nhưng Sở Nghinh à, tôi muốn làm gì em thì đương nhiên đều có thể làm được, không đến lượt em có thuận theo hay không.
Mà điều kiện em đưa ra để thương lượng với tôi cũng chỉ có nhiêu đây thôi ư? Muốn tôi không đụng đến bạn thân của em mà em lại không có gì khác để trao đổi với tôi?
Hắn nhếch môi cười nhạt, còn rất dứt khoát gỡ tay của cô ra khỏi tay áo của mình, dụi tắt điếu xì gà xuống gạt tàn.
- Nếu như tôi đoán không nhầm thì hình như em đã nghĩ rằng mục đích của tôi chính là ép em đến Ân Dạ làm việc.
Sở Nghinh, hình như em đánh giá bản thân quá cao rồi đấy, em ở Thương Sở hết lần này đến lần khác làm mất mặt của tôi, sao tôi có thể đưa em đến sát bên cạnh để em tạt nước vào mặt tôi được.
Chỉ có mấy con sâu mà em cũng không tự mình xử lý được thì tôi phải đích thân ra tay giúp em rồi.
Chỉ cần nghe hắn ví von vài câu như vậy thôi là Sở Nghinh cũng biết là hắn đang muốn nói đến ai và đang nói đến chuyện gì rồi.
Hắn thấy cô làm mất mặt hắn, cho rằng cô đã sỉ nhục cái danh xưng Ân phu nhân của hắn, lí do là cô đã không dạy dỗ được Phùng Nhược Anh, cho nên hắn đang muốn trừng phạt cô vì chuyện đó?
- Đó là chuyện riêng của tôi nên tôi có thể tự mình giải quyết, anh không cần quan tâm đâu.
Nghe cô từ chối mình, hơn thế nữa thì đây chính là một cách thức khác để chống đối nên đương nhiên hắn không hài lòng rồi.
Tiến thêm vài bước, rất nhanh hắn đã đứng ngay trước mặt của cô, còn vươn tay tới để bóp chặt quai hàm của cô, nâng mặt của cô ngước lên cao nhất có thể, kề sát môi bên tai cô thở ra từng tiếng cảnh cáo lẫn đe dọa.
- Chính em đã chủ động xin tôi cho em về lại Thương Sở thì lẽ ra em phải làm cho tốt vào chứ.
Vừa mới quay lại sau khi thành Ân phu nhân của tôi mà em đã khiến tôi thất vọng vậy rồi, em nói xem tôi nên làm gì đây, hửm?