Ân Viêm thay đồ xong từ phòng tắm bước ra thì bắt gặp ngay Trần Hy đang đứng ngay bên cửa.
Hắn vẫn rất thản nhiên tiếp tục cài mấy cúc áo còn lại từ phần ngực đến cổ, ánh mắt pha chút lười biếng nhìn Trần Hy một cái rồi quay sang hướng khác ngay.
- Có chuyện gì mà trông cậu như vừa gặp ma vậy? A Dực về rồi?
Trần Hy vẫn có vẻ lưỡng lự, thế nhưng đáy mắt vẫn không che giấu được sự gấp gáp và khẩn trương bồn chồn.
- A Viêm, vừa rồi lời cậu nói đều là thật chứ? Cậu cần đứa bé trong bụng Sở Nghinh?
Cảm giác có gì đó không đúng, Ân Viêm hơi nhíu mày nheo mắt, không nhanh không chậm hỏi lại.
- Nếu không thì cậu nghĩ nên thế nào? Con của tớ, tớ không thể cần sao?
.........!
Đầu óc của Mục Nhiễm lúc này thật sự bị câu trả lời của Sở Nghinh đảo lộn không ngừng, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Tiểu Nghinh, cậu đang nói gì vậy? Cậu không biết người đàn ông đó là ai? Cậu đùa mình sao?
Hai tay Sở Nghinh nắm chặt tấm chăn đang phủ trên đùi của mình, đầu cúi thấp để có thể che giấu được cảm xúc hiện giờ, cũng như bình tĩnh được đến đâu hay đến đó.
- Tớ không nói đùa.
Tiểu Nhiễm, tớ thực sự không biết người đàn ông đó là ai.
Mỗi lần anh ta đến phòng tớ, mắt tớ đều bị bịt kín, cho nên tớ chưa từng nhìn thấy mặt anh ta.
Tiểu Nhiễm, tớ không biết anh ta là ai.
Nói đến đây, cô đột nhiên lại ngẩng đầu lên đối diện với Mục Nhiễm, bật cười một tiếng rất bất lực.
- Có phải cậu thấy rất nực cười không? Bây giờ cả con của anh ta tớ cũng đã có rồi, nhưng đến mặt anh ta mà vấn chưa từng nhìn thấy một lần.
Liệu có ai tin được không? Tớ ngoại tình và mang thai, nhưng người tình của tớ là ai, chính tớ còn chẳng biết.
Có phải rất vô lí không?
- Haha! Nhưng đây là sự thật.
Đây mới là sự thật.
Cái thai trong bụng tớ không phải là của chồng tớ, nó là kết quả của việc tớ ngoại tình.
Đôi mắt vô hồn cứ nhìn về phía trước, bàn tay đặt ở bụng dưới lại run rẩy siết chặt, giọng mệt mỏi đến bức lực, oán than.
- Trước khi kết hôn với Ân Viêm, tớ bị một người lạ mặt cườ.ng b4o.
Sau khi kết hôn, chưa một lần Ân Viêm đụng vào tớ, người mỗi đêm chiếm lấy thân xác của tớ cũng chính là kẻ đã từng cườ.ng b4o tớ.
Cho nên đứa bé này chắc chắn không phải là của Ân Viêm.
- Cậu nói xem, nếu như, nếu như đứa bé này được sinh ra với thân phận là con cháu của Ân gia nhưng lại không hề có quan hệ huyết thống gì với Ân gia.
Đến lúc đó, cậu nghĩ Ân gia sẽ làm gì Sở gia? Sẽ làm gì ba tớ và cả Thương Sở nữa? Tớ không muốn để đứa bé này làm hại họ, cho nên tớ tuyệt đối sẽ không sinh ra nó.
Nghe Sở Nghinh giải bày hết nỗi lòng mà Mục Nhiễm ngược lại lại bị biến thành người mang nặng tâm sự.
Từ kinh ngạc đến lo lắng rồi sau cùng chuyển sang phẫn nộ.
- Cậu nói cho tớ biết, chuyện này có phải do Ân Viêm ép cậu không? Rốt cuộc anh ta đã làm gì cậu? Cậu mau nói cho tớ biết đi.
Thái độ của Mục Nhiễm bây giờ vô cùng khẩn trương, nắm lấy tay của Sở Nghinh vừa lay vừa thúc giục cô nhanh chóng nói hết ra mọi chuyện đã che giấu trong lòng bây lâu.
- Tiểu Nghinh, chúng ta làm bạn hơn mười năm rồi, cậu như thế nào sao tớ lại không hiểu chứ.
Cho dù cậu kết hôn với Ân Viêm không phải vì yêu nhưng tớ tin cậu sẽ không bao giờ làm ra những việc như ngoại tình gì đó.
Cho nên tiểu Nghinh, cậu mau nói hết cho tớ biết đi,
Đã đến lúc này rồi, Sở Nghinh cũng không muốn che giấu chuyện đó nữa, nếu đã nói đến như vậy rồi thì chi bằng cứ nói hết cho rõ ràng.
Thế nhưng đúng lúc cô đang định kể hết cho Mục Nhiễm nghe thì đầu lại đột nhiên lên cơn đau dữ dội, giống như có một cái búa lớn đánh liên tục xuống.
Cô đau đến cảm giác từng sợi dây thần kinh cũng sắp đứt lìa.
Hai tay theo phản xạ cứ thế mà ôm đau, quằn quại kêu đau.
- Tiểu Nghinh, cậu sao vậy?
Mục Nhiễm bị dọa khiếp vía, gấp gáp hỏi han, đứng lên đỡ lấy Sở Nghinh đang vật vã ngồi trên giường.
- Bác sĩ, bác sĩ, mau lại đây xem cô ấy.
........!
Ân Viêm đứng bất động không một chút phản ứng, chỉ nhìn người bạn đang đứng đối diện vừa mới báo tin cho mình với một ánh mắt ngờ vực hoặc chưa kịp tiếp nhận hết, hay là ý đang muốn đối phương lặp lại một lần nữa.
Nhìn ánh mắt ra hiệu của hắn, Trần Hy hít thở một hơi rồi nói lại thêm một lần rõ ràng hơn.
- Cậu không nghe nhầm đâu.
Tớ vừa mới nhận được cuộc gọi từ bệnh viện đến, Sở Nghinh vừa mới tỉnh lại đã làm loạn cả bệnh viện đòi bác sĩ thực hiện phẫu thuật phá thai, nói không muốn giữ lại đứa bé.
Nghe Trần Hy nói xong, biểu cảm trên mặt của Ân Viêm hình như cũng chẳng có gì khác so với vừa nãy.
Tất cả đều đã được hắn cất trong đáy mắt, nếu quan sát kỹ sẽ cảm giác rùng mình lạnh run.
Hắn sải bước đi vào giữ phòng, lấy đồng hồ trên bàn đeo vào.
- Lí do? Có nói lí do là gì không?
Dù chưa biết hắn định làm gì, nhưng Trần Hy vẫn cho hắn một đáp án tạm thời.
- Tớ không nghe nói, nhưng tớ nghĩ đáp án trong lòng cậu cũng giống với suy nghĩ của tớ.
Cài xong đồng hồ và cúc áo ở cổ tay, Ân Viêm đứng thẳng người lại, đối diện với Trần Hy, hắn không nói thẳng ra hay thừa nhận gì.
- Cô ấy không có quyền lựa chọn, hôm qua là như vậy, hôm nay cũng sẽ như vậy.
Đứa bé này, tớ muốn bỏ thì phải bỏ, tớ muốn cô ấy sinh thì cô ấy buộc phải sinh.
Trần Hy càng lúc càng không thể nào hiểu nổi những lí do mà hắn đưa ra, không đồng tình mà phản bác lại.
- A Viêm, nếu cậu đã biết lí do khiến Sở Nghinh muốn bỏ đứa bé thì tại sao cậu không nói hết mọi chuyện cho cô ấy biết đi? Có lẽ Sở Nghinh vì vẫn nghĩ đứa bé này không phải là con của cậu nên mới không muốn giữ lại.
Chi bằng cậu nói hết với cô ấy, người đàn ông giấu mặt kia chính là cậu, đứa bé này là con của cậu.
Như vậy mọi việc không phải đơn giản hơn rồi sao?
Lời đề nghị của Trần Hy đúng là đã tác động được đến Ân Viêm, hắn vốn dĩ rất bình thản trước thông tin mới nghe được, nhưng khi Trần Hy vừa trực tiếp nhắc thẳng vào vấn đề mấu chốt thì hắn cũng phải ngẩng đầu nhìn.
Ngay sau đó, ánh mắt cũng biến chuyển một cách khó đoán, một nửa thống hận và một nửa cười nhạo.
- Tớ làm đến nước này mà bây giờ cậu bảo tớ đem hết sự thật cho Sở Nghinh biết? Không thể nào, tớ còn chưa khiến cô ấy phải trả giá cho cái chết của A Tiêu nữa, cậu lại bảo tớ dừng lại?
Trần Hy cũng bị hắn làm cho đầu óc choáng váng hết lên cả, vừa đưa tay đỡ trán vừa hỏi vặn lại.
- Cậu vẫn còn muốn trả thù? Rốt cuộc cậu yêu hay là hận Sở Nghinh? Bây giờ cậu tiếp tục trả thù có cảm