Trước khi hắn đến, đúng là Sở Nghinh vẫn không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên cho dừng phẫu thuật mà đã cất công sắp xếp, nhưng sau khi nghe lí do hắn đưa ra thì cuối cùng cô cũng đã hiểu rồi.
Bới vì lí do của hắn cũng chính là đòn trí mạng đánh vào lòng tự trọng của cô, hắn biết rõ cô đã nhẫn nhục như thế nào khi phải làm món đồ chơi cho hai gã đàn ông, bây giờ cô còn mang thai đứa con không rõ lai lịch này.
Ân Viêm đúng là muốn dùng đứa bé này để khiến cô sống trong sự nhục nhã cả đời này, hắn muốn dùng sự tồn tại của đứa bé này bắt cô phải trả nợ cho hắn.
- Anh không sợ khi chuyện này lộ ra ngoài, cả thế giới đều cười nhạo anh sao?
Sở Nghinh nén đau đớn từ quai hàm, nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng câu chữ một, trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện như kẻ thù từ kiếp trước.
Ân Viêm bị hỏi như vậy, không những không tức giận một chút nào mà ngược lại còn có vẻ khá thích thú cảnh cáo ngược lại.
- Vậy em nói xem nếu để lộ chuyện này ai sẽ chịu thiệt nhiều hơn.
Ân gia sẽ tha cho em sao? Hay là em muốn cho cả thế giới này biết em ngoại tình như thế nào?
Chơi trò tâm lí này, quả nhiên Sở Nghinh vẫn yếu thế hơn Ân Viêm.
Hắn nói đúng, nếu chuyện cô ngoại tình và mang thai bị lộ ra ngoài thì hậu quả mà cô phải gánh chịu so với hắn có lẽ phải gấp mười lần.
Nếu như chuyện này để lộ ra ngoài, cùng lắm hắn chỉ thêm vài tin đồn về đời tư mà thôi, nhưng cô thì không chỉ có như vậy, Ân gia nhất định sẽ không bỏ qua cho cô và Sở gia, không phải chỉ mình cô mà Thương Sở cũng không thoát khỏi được tai ương.
Chỉ vừa mới nghĩ đến những khả năng kia thì cô đã không thể nhịn được uất hận, dù toàn thân đều bị hắn dùng lực chế trụ nhưng cô vẫn vùng vẫy đến cùng, tay vừa rút ra được liền đánh thật mạnh vào ngực của người đàn ông.
- Buông tôi ra!
- Tôi biết đúng là anh rất lợi hại, nhưng đứa bé này trong bụng của tôi, tôi muốn phá thì phá.
Anh không có quyền ngăn cản tôi.
Ân Viêm rất dễ dàng tóm chặt được cánh tay đang làm loạn của cô, tay kia vẫn luôn giữ chặt quai hàm của cô.
- Em nghe cho rõ đây, đứa bé này em phải sinh cho tôi!
Hai người bốn mắt đối chọi nhau gắt gao, không ai chịu nhường ai, dường như chỉ đợi đối phương có bất kỳ một hành động nào là sẽ ngay lập tức đánh đòn đáp trả ngay.
Sở Nghinh nghiến chặt răng, đôi mắt trong veo đầy căm phẫn nhìn chằm chằm người đàn ông đang siết chặt cổ của mình, vẫn giở giọng khinh bỉ.
- Tôi nhất quyết không sinh ra nó đấy.
Anh có giỏi thì bóp ch3t tôi luôn đi.
Nếu anh không bóp ch3t tôi, hôm nay tôi nhất định phải khiến đứa bé này ch3t trong bụng tôi.
Ánh mắt Ân Viêm nhìn cô cũng không hề có một chút nhân nhượng nào, không cho cô một cơ hội thương lượng nào, bàn tay hắn đang nắm trọn một bàn tay của Sở Nghinh, đột nhiên tăng thêm lực, ngón tay ấn mạnh lên phần đầu kim tiêm truyền dịch gắn ở mu bàn tay cô, ấn hết cỡ có thể đâm sâu xuống nữa.
- Aaaa!!! Đau....đau....!!!!
Sở Nghinh rùng mình giãy giụa, vừa la hét kêu đau vừa trợn mắt sợ hãi nhìn người đàn ông đang tra tấn mình.
Thế nhưng Ân Viêm lại hoàn toàn bỏ ngoài tai tiếng kêu đau của cô, vẫn ấn chặt phần kim tiêm, đôi mắt như tảng băng lấp kín hết mọi cảm xúc, khiến ai nhìn vào cũng phải khiếp sợ.
- Nếu em dám làm gì đứa bé này, tôi sẽ khiến em sống không bằng ch3t.
Còn cả Sở gia của em nữa, cũng nên chuẩn bị mà chôn cùng đi.
Chất lỏng trong đường ống truyền dịch đang dần dần chuyển màu, màu đỏ của máu hòa với màu dung dịch, tiếng kêu đau lẫn tiếng khóc nức nở từ cổ họng của Sở Nghinh vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại mà còn thê thảm hơn nữa.
- A Viêm.
- Tiểu Nghinh!
Có lẽ vì tiếng tranh cãi trong phòng quá lớn nên mới truyền ra tận bên ngoài hành lang, Lý Huệ Tử, Trần Hy và Mục Nhiễm đồng loạt mở cửa xông vào.
Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, sắc mặt của bất cứ ai cũng cứng đờ đến tê liệt.
Mà Ân Viêm vừa nghe được giọng của Lý Huệ Tử, hình như có chút chấn động nhẹ.
Hắn khựng lại mấy giây, sau đó thì từ từ buông lỏng tay, đẩy nhẹ một cái để Sở Nghinh lùi vào sâu giường, đứng thẳng lại, đồng thời cũng là nhìn thấy người đang đứng ở cửa.
Ánh mắt của hắn lạnh lùng như đang nhìn thấy một người xa lạ, dứt khoát sải bước đi thẳng ra đến cửa, không quên ra lệnh cho thuộc hạ.
- Trông chừng cho kỹ vào.
Nếu cô ấy lại tiếp tục làm loạn thì thông báo ngay cho tôi.
Đến một cái nhìn mà hắn cũng không có cho Lý Huệ Tử nữa, hoàn toàn ngó lơ bà mà đi thẳng ra khỏi cửa.
Ôn thần đã đi rồi, Sở Nghinh giống như vừa được ban ơn đặc xá, hai tay xoa xoa cổ để hít thở ổn định lại, còn có chỗ kim tiêm trên mu bàn tay, hình như sắp mất luôn cảm giác đau rồi.
Cũng may là Mục Nhiễm gọi y tá vào xử lý kịp thời.
- Tiểu Nghinh, cậu không sao chứ?
Sở Nghinh đã bình tĩnh hơn được một chút, lắc đầu thay cho câu trả lời phải nói cho Mục Nhiễm nghe, ánh mắt dường như vô thức nhìn theo bóng lưng của người đàn ông đã khuất sau cánh cửa, tâm tư lại cực kỳ hỗn loạn.
......!
- A Viêm! A Viêm!
Bước chân hỗn tạp của hai người dừng lại ở cuối dãy hành lang, một người đi trước một người đi sau.
Vừa thấy Ân Viêm dừng bước, Lý Huệ Tử liền bước tới kéo lấy tay của hắn.
- A Viêm, sao con lại tránh mặt mẹ? Có phải con vẫn còn giận mẹ không?
Ân Viêm hơi quay đầu nhìn lại tay của Lý Huệ Tử đang kéo tay của mình, không nói gì trực tiếp dùng một tay khác để kéo tay của bà ra, ánh mắt xa cách như đang nhìn một người lạ.
- Mẹ nên về nghỉ ngơi đi.
Nghe hắn nói chuyện với mình như vậy, Lý Huệ Tử cũng đã hiểu tâm tư hiện tại của hắn là thế nào rồi.
Bàn tay đang kéo tay của con trai hơi nới lỏng nhưng hình như lại không cam tâm, thử thuyết phục với một tâm thế bị động.
- A Viêm, có phải con vẫn còn giận mẹ vì chuyện hôm qua không? Mẹ thật sự đã định nói hết với con rồi....!
- Đủ rồi, những gì cần nghe con cũng nghe hết rồi, những gì cần nói con cũng đã nói xong rồi.
Mẹ đừng nói thêm gì nữa.
Không để cho Lý Huệ Tử nói hết câu, Ân Viêm đã cao giọng cắt ngang với một thái độ cáu gắt, khó chịu, nhưng vẫn cố gắng giữ trong khả năng có thể kìm chế được.
Là một người mẹ, sao Lý Huệ Tử lại không hiểu tâm trạng của con mình chứ.
Đây cũng là một lí do mà bà do dự mãi không nói ra sự thật cho đến hôm nay.
Đối với một người đàn ông thì một bệnh như thế này không chỉ đơn thuần là một hiện tượng sinh học thôi mà còn là một đả kích rất lớn về mặt tâm lí, không khác gì một nỗi nhục cả.
Huống hồ Ân Viêm là ai chứ, một người đàn ông có trong tay cả giang sơn mà ai ai cũng khao khát.
Hắn là vua trên lãnh địa của hắn, đương nhiên lòng tự cao không ai sánh được.
Phụ nữ vây quanh hắn đếm ba ngày cũng không hết, là người đàn ông mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẵn sàng ngã vào lòng, thậm chí là hy vọng có thể