Lâm Thiệu biết đối với sự việc này quả thật là khó chấp nhận, bản thân anh cũng không muốn tin rằng thi thể được vớt lên sáng nay là Hàn Vân Hy nhưng trong trận giao tranh với Tartarus chỉ có mỗi mình cô là nữ thôi nên hơn 90% là xác định rồi.
Lâm Thiệu vẫn cố gắng an ủi Ngự Huyền Lãng: “Còn phải chờ bên pháp y giám định biết đâu là người khác không phải Vân Hy”.
Ngự Huyền Lãng như sụp đổ, anh ngã gục xuống đất vẻ mặt đau đớn: “Nếu là Vân Hy thì cô ấy quá đáng thương rồi, còn nếu không phải thì cô ấy vẫn còn nằm dưới lòng biển lạnh lẽo…tôi thật sự không biết nên mong rằng thi thể đó có phải là Vân Hy hay không nữa”.
Chiến hạm T1 của Tartarus dừng lại ở một bến cảng tại biển Địa Trung Hải để mua thêm một ít lương thực và nước uống, họ còn phải di chuyển thêm khoảng 3 ngày nữa thì mới đến nước Z.
Vừa đặt chân lên khu vực cảng thì Lục Thần Duệ đã cảm thấy rất có cái gì đó rất bất thường, giờ này đáng lẽ ra hàng hóa xuất nhập vào cảng rất nhiều, người thì đông đúc nhưng hôm nay lại vắng lặng không thấy bóng ai.
Lục Thần Duệ liền quay sang nói với tất cả thuộc hạ: “Tăng cường cảnh giác có gì đó rất bất thường”.
Vân Hạ đưa mắt nhìn xung quanh không thấy ai hết liền cười ha ha lên tiếng: “Chắc là mọi người biết có thủ lĩnh Tartarus đến nên sợ quá trốn hết rồi chứ gì?”.
Lục Thần Duệ liền quay sang nhìn Vân Hạ bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Cô ngu như vậy mà làm sát thủ thật khó hiểu”.
Vân Hạ liền bức xúc lên tiếng: “Anh quá đáng lúc nào cũng ỷ mình là thủ lĩnh rồi bắt nạt tôi”.
“Cảng biển này hôm nay đúng là rất bất thương mọi người nên tăng cường cảnh giác nói không chừng chúng ta đã bị kẻ thù mai phục cũng nên” giọng của Lục Thần Không trầm ổn vang lên.
Vân Hạ nhướng mày lên tiếng: “Xí…mọi người cứ thích làm quá lên thôi…làm gì có mai phục chứ”.
Vân Hạ vừa dứt lời thì có tiếng súng “Đoàng…đoàng…đoàng” vang lên làm cho tất cả liền cúi người tìm chỗ trốn.
Lục Thần Duệ ôm Hàn Vân Hy lăn qua nấp sau những container được chất cao để tránh bão đạn đang xả ngoài kia nhìn cách đạn xả xuống anh có thể đoán rằng bọn họ có tay bắn tỉa đang ẩn mình từ một vị trí bao quát để bắn rồi.
Nghe tiếng súng vang lên tâm trí của Hàn Vân Hy lại xuất hiện những hình ảnh mơ hồ không rõ nét, cô bắt đầu cảm thấy khó chịu khi không biết được đó là chuyện gì.
Lục Thần Duệ thấy Hàn Vân Hy đưa tay ôm đầu vẻ mặt khó chịu liền lên tiếng hỏi: “Hàn Vân Hy cô không sao chứ?”.
Hàn Vân Hy đưa mắt nhìn Lục Thần Duệ rồi đáp: “Tôi cảm thấy khung cảnh này rất quen cả tiếng súng nữa…rất khó chịu a”.
Vân Hạ cũng trốn sau một thùng container để tránh đạn: “Con bà nó, miệng của mấy người này có cần linh vậy không chứ?!”.
Lục Thần Không và một số thuộc hạ khác chia ra lẩn trốn rồi cùng ra hiệu để hành động, bọn họ lặng lẽ tiến về trục cần cẩu để vận chuyển những thùng container vì ở cảng này thì đó là ví trí cao nhất có thể bao quát tầm nhìn, xả đạn từ trên cao xuống như thế thì người bắn chắc chắn là phải ở một vị trí cao hơn so với những vị trí khác.
Lục Thần Duệ nghe ra tiếng bước chân của khoảng một nhóm hơn mười người đang di chuyển lại gần chỗ anh và Hàn Vân Hy đang trốn nên quay sang nói với cô: “Vân Hy, cô ngồi yên ở đây tôi ra ngoài đánh lạc hướng bọn chúng có cơ hội thì quay lại chỗ chiến hạm của chúng ta neo đậu còn không được nữa thì cố gắng mà tìm cách thoát thân biết chưa”.
Lục Thần Duệ đặt vào tay của Hàn Vân Hy một khẩu