Tự Minh Hạo bước đến đưa cho Hàn Vân Hy và Lục Thần Duệ mỗi người một lo thủy tinh nhỏ rồi dặn dò: “Hai người mau bôi lên người đi ở trong sa mạc có khá nhiều côn trùng độc bôi loại tinh dầu này lên có thể giúp xua đuổi bọn chúng đấy”.
Hàn Vân Hy gật đầu rồi mở lọ thủy tinh ra bôi tinh dầu bên trong lên da thịt của mình để xua đuổi con trùng gây hại.
Tự Minh Hạo còn đưa thêm một cái túi nhỏ nữa: “Ngày mai là chúng ta vào kim tự tháp rồi bên trong có rất nhiều cơ quan nguy hiểm, rất có thể chúng ta sẽ bị tách ra ngoài ý muốn hai người chắc chắn đi chung rồi nên giữ một túi cứu thương phòng khi cần thì có mà dùng”.
Hàn Vân Hy đưa tay đón lấy cái túi nhỏ mà Tự Minh Hạo đưa: “Cảm ơn anh nhé”.
Lục Thần Duệ quay sang nhìn Tự Minh Hạo rồi hỏi: “Cậu đã phân phát hết cho tất cả mọi người chưa?”.
Tự Minh Hạo gật đầu: “Cứ theo cơ chế hai người một nhóm thì tôi đã cung cấp đầy đủ đồ cứu thương nếu cần rồi”.
“Vậy nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta xuất phát sớm để tránh cái nắng khắc nghiệt của sa mạc”.
Tự Minh Hạo gật đầu rồi rời khỏi lều của Hàn Vân Hy trả lại không gian riêng tư cho cô và Lục Thần Duệ.
Lúc Tự Minh Hạo đi ra ngoài rồi, Lục Thần Duệ mới quay sang nhìn Hàn Vân Hy bằng ánh mắt chân tình rồi lên tiếng hỏi: “Vào kim tự tháp nguy hiểm trùng trùng hay là em ở lại bên ngoài tiếp ứng đi đừng vào trong”.
Hàn Vân Hy có chút ngạc nhiên nhưng ngay sau đó cô liền đáp: “Không được đâu, anh đi đâu em đi theo đó, bên trong kim tự tháp nguy hiểm thêm một người thì là thêm một phần sức mà”.
Lục Thần Duệ khẽ cười hôn nhẹ lên trán của Hàn Vân Hy một cái: “Thật không nở nhìn em chịu khổ cùng anh”.
Hàn Vân Hy có ý né tránh một chút: “Thôi anh về nghỉ sớm đi ngày mai còn xuất phát sớm mà”.
Lục Thần Duệ nghĩ gì đó rồi lên tiếng: “Hôm nay anh ngủ lại chỗ em có được không hả, sa mạc khó đoán anh không muốn em rời khỏi tầm mắt của anh”.
Hàn Vân Hy biết Lục Thần Duệ cũng không bao giờ làm càng khi cô không đồng ý nên gật đầu: “Được rồi”.
Lúc Hàn Vân Hy ngủ say rồi Lục Thần Duệ mới ngồi dậy nhìn dáng vẻ của cô rồi mỉm cười hạnh phúc trên môi, anh đưa tay chạm vào gò má của Hàn Vân Hy thầm nghĩ “Đồ ngốc này sao không phòng bị gì hết lại còn dễ dãi với mình nữa”.
Sáng sớm hôm sau, người của Tartarus nhổ trại khá sớm để di chuyển về phía kim tự pháp ở sa mạc đây là công trình được xây bằng đá nguyên khối lâu đời nhất thế giới, vì không muốn đụng độ với nhóm người khảo cổ và người của Black Eyes nên người của Tartarus không đi vào bằng lối chính là chọn một con đường khác đi vào.
Sau nửa ngày trời tìm kiếm thì Lục Thần Duệ phát hiện bên hông của kim tự tháp này còn có một lối vào khác nữa nhưng mà lối đi vào cũng không dễ dàng mấy bởi nó nằm ở một góc nghiêng cao hơn mặt đất đến 3m.
Lục Thần Không và Vân Hoàng leo lên trước rồi thả dây thừng xuống để mọi từ leo lên từ từ rồi cùng tiến vào bên trong.
Không gian bên trong của kim tự tháp này tối ôm giơ bàn tay lên không thấy rõ năm ngón trông như thế nào nữa.
Mọi người bật đèn đã chuẩn bị từ trước lên thì thấy được một hành lang dài thăm thẳm không thấy tận cùng, trên vách đá có khắc những hình ảnh sinh hoạt đời thường của vua chúa ngày xưa và các ký tự Ai Cập cổ đại là những hình vẽ.
Lục Thần Duệ lên tiếng nhắc nhở: “Tất cả mọi người nâng cao cảnh giác đừng tùy tiện chạm vào bất cứ hình vẽ hay vật dụng nào trên đường vì đó có thể là công tác kích hoạt các cơ quan trong hầm mộ đó”.
“Đã rõ” mọi người đồng thanh hô lên.
Mọi người di chuyển theo hành lang tối với những bước đi thận trọng, đi mãi một lúc thật lâu mới gặp được ngã ba, cả đám dừng lại không biết nên đi theo bên nào.
Vân Hạ cho ý kiến: “Hay là chúng ta chia nhau ra đi”.
Hàn Vân Hy liền lên tiếng: “Không được đâu Vân Hạ sư tỷ, trong kim tự tháp nguy cơ trùng trùng càng chia nhỏ lực lượng càng khó hỗ trợ nhau nếu có biến”.
Lục Thần Duệ gật đầu tỏ vẻ tán đồng với Hàn Vân Hy: “Vân Hy nói phải đó, chúng ta nên đi chung thì tốt hơn”.
Đang phân vân nên rẽ trái hay rẽ phải thì đột nhiên có người chạy ra từ hướng bên phải tên đó