"Cô ta vẫn chưa chịu ăn uống gì à?" Người đàn ông hỏi kẻ bên cạnh.
"Ừ!" người kia đáp.
"Đã mấy ngày rồi, cô ta không động vào một thứ gì cả," hắn nói, sau đó tiếp tục với miếng lương khô của mình.
Miếng lương khô nằm trên bàn tay khổng lồ của hắn nhìn nhỏ bé như một que diêm vậy, chẳng hiểu sao chỉ bằng ngần ấy lương thực mà hắn có thể giữ được lượng cơ bắp như thế này.
Người đàn ông ôm trán, cảm thấy vô cùng sầu não.
_____
Nơi đây đã từng có một tòa nhà chọc trời, bây giờ chỉ còn lại vài bức tường đổ nát.
Ánh nắng mặt trời buông xuống, bóng râm của phế tích đổ vào đoàn xe đang dừng lại bên đường.
Bọn họ không thể di chuyển liên tục trên sa mạc, nếu không thì chính những chiếc bánh xe cũng sẽ không chịu nổi.
Một ngày họ đi được hai lần, mỗi lần bốn tiếng là phải dừng lại, nghỉ ngơi vào ban đêm và giữa buổi trưa.
Cô gái ngồi trong khoang hàng của một chiếc xe vận tải.
Nó luôn được hộ tống ở giữa đoàn nên bây giờ chỗ dừng của nó là ít nắng và mát mẻ nhất.
Trước mặt cô là một chiếc thùng, bên trên có thức ăn và nước uống.
Chúng vẫn còn nguyên vẹn.
Cô không để tâm đến chúng.
Cả khuôn mặt của cô gái giờ tiều tụy, ánh mắt nhìn mãi về một góc, nơi mà chẳng có gì ở đấy.
Cô đang nghĩ về cậu ấy.
Bây giờ cô mới nhận ra là mình chẳng biết gì về cậu ấy cả.
Hai người bọn họ vẫn còn nợ nhau quá nhiều câu hỏi.
Giống như thứ duy nhất mà họ cho nhau biết, chỉ đơn giản là một cái tên.
Cô nghĩ lại cũng cảm thấy kỳ quặc.
Cậu ấy với cô là hai người hoàn toàn xa lạ, khoảng thời gian cậu ấy ở bên cô cũng không được bao lâu, thế mà cô lại toàn toàn tin tưởng cậu ấy.
Thậm chí, cô đã tự nguyện trao đi cả bản thân mình.
Lúc ở bên cậu ấy, cô chưa từng thắc mắc, nhưng giờ cậu ấy không còn ở đây, cô tự hỏi bản thân rằng tại sao lại như vậy.
Chàng trai đó rất đặc biệt, cậu ấy gần như không thể cho cô bất cứ câu trả lời nào, nhưng cô cũng không cần phải đặt câu hỏi.
Cậu ấy nói với cô bằng cách khác, một thứ ngôn ngữ riêng của cậu ấy.
Cô chợt nhớ lại chuyện gì đó, bất giác nở nụ cười.
Cậu ấy rất thông minh, nhưng cũng vô cùng ngốc nghếch.
Cậu ấy cũng ngây thơ nữa, nhiều lúc khiến cho cô phát bực.
Giờ nghĩ lại, khoảng thời gian trong chiếc cabin nhỏ đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của cô.
Mặc dù cuộc sống trước đây của cô cũng được coi là viên mãn, nhưng chưa bao giờ cô cảm nhận được hạnh phúc rõ ràng đến như vậy.
Cô cười nhiều hơn, khóc cũng nhiều hơn.
Ở bên cạnh cậu ấy, cô dường như chẳng phải suy nghĩ tới bất cứ điều gì cả.
"Em nhớ anh…" Cô thì thào bằng đôi bờ môi đã khô lại.
Hai dòng nước mắt chảy xuống, lăn dài trên gò má từ bao giờ mà cô không hề biết.
Nếu bây giờ cậu ấy có ở đây, chắc chắn sẽ tới ôm cô, lau nước mắt cho cô, có khi là cởi cả áo cô ra nữa.
Cậu ấy nói rằng cậu ấy không thích nhìn thấy cô khóc.
Đôi khi cô cũng hay dùng chuyện ấy để bắt cậu phải chú ý đến cô, lần nào như thế cậu ấy cũng mắc lừa.
Cô không thể hiểu là tại sao cậu ấy lại yêu cô đến mức như vậy, mặc dù chính bản thân cậu ấy cũng không hiểu "tình yêu" là cái gì.
Cô gái ôm lấy hai đầu gối, gục đầu xuống.
Cô thực sự rất muốn quay về bên cậu ấy, thỉnh thoảng khi thiếp đi cô vẫn mơ thấy cảnh cậu ấy tới đón cô, cả hai bọn họ cùng trở về căn cabin nhỏ.
Giật mình tỉnh dậy thì cô phát hiện nó không phải sự thật.
Lúc đó cô rất bàng hoàng và sợ hãi.
Cô nhận ra rằng cô chỉ có một mình, Phấn đã không