Đám trẻ ở trên đồng cỏ, tay đứa nào cũng cầm một chiếc chong chóng.
Sau mỗi lần giựt dây, chong chóng xoay tít rồi bay lên, tỏa ra đủ thứ ánh sáng tràn ngập màu sắc.
Chúng la lên, cười khanh khách, sau đó đi nhặt chong chóng và tiếp tục thực hiện lại quá trình.
Cứ thế, chúng nô đùa giữa trời cao đất rộng.
Đứa bé trai đeo mắt kính đi tới và nói với cô bé rất dễ thương nhất trong nhóm: "Cậu làm bạn gái tớ nhé." Cả đám liền hùa vào trêu chọc, cô bé ngồi xuống đất ôm mặt khóc.
Tiếng trống trường vang lên, từng nhóm học sinh ùa ra khỏi cổng trường như những cánh hạc trắng rời bầy.
Cậu bé giờ lớn hơn nhưng vẫn đeo mắt kính.
Cậu đợi cô bé kia ở cổng trường và hỏi: "Cậu làm bạn gái tớ nhé?" Cô bé thét lên: "Không!" Sau đó chạy đi, được một đoạn thì cô bé quay lại: "Tớ ghét cậu!"
Năm mười bảy tuổi, cậu bé chở cô bé đi học.
Lúc đi qua con đường ngập tràn hoa giấy, cậu bé hỏi: "Cậu làm bạn gái tớ được không?" Cô bé vẫn lắc đầu.
Năm mười tám tuổi cậu bé ra nước ngoài du học, còn cô bé phải ở nhà.
Trước khi đi cậu bé qua gặp cô bé và hỏi: "Làm bạn gái tớ nhé?" Cô bé lúc ấy im lặng.
Năm năm sau cậu bé trở về, lúc đó cô bé sắp ra trường.
Cậu giúp cô làm đồ án tốt nghiệp.
Sau khi cô bé rời đại học, cậu giúp cô tìm việc ở một công ty lớn.
Trong một buổi hẹn, cậu nắm lấy tay cô và nói: "Làm bạn gái anh được không?" Cô bé đã gật đầu.
Họ yêu nhau trong ba năm, khi chuẩn bị cưới, cậu bé hẹn cô bé đi tham dự một buổi triển lãm cổ vật.
_____
Người đàn ông đứng trên cửa sổ, nhìn về đại dương mênh mông ở phía sau bức tường.
Hắn đang nhớ lại chuyện cũ, trong đôi mắt chất chứa nhiều nỗi niềm kì lạ.
Hắn thở dài khi mà ánh mặt trời xuyên qua ô cửa cũng không xua tan được phiền muộn của hắn.
Đã mấy ngày nay không nhận được tin tức gì, lúc nào ruột hắn cũng nóng như lửa đốt.
Hắn đã cố gắng đặt chuyện đó qua một bên rồi nhưng vẫn không sao tập trung làm việc được, cả thành phố đang cơ cấu lại, chậm một ngày là một đống thứ phát sinh.
Có vẻ như cả thành phố và hắn bây giờ đều cần có một kẻ chỉ đường.
Thành phố này nằm ở rìa của đại dương, được bao quanh bởi bốn bức tường cao ngút.
Một nửa diện tích hướng ra biển đã giúp nó giảm đi một nửa mối nguy hại từ bên ngoài, tuy nhiên vị trí địa lí của nó lại khiến nó trở thành nơi ít được giao thương nhất.
Chẳng có lái buôn nào muốn đi qua cái nơi khỉ ho cò gáy này, khi mà ở biển còn cạn kiệt tài nguyên hơn cả trên sa mạc.
Ngày hắn đến đây, cả thành phố hôi thối rách nát.
Sau khi hắn đến đây được ba tháng, cả thành phố đã hoàn toàn thay đổi.
Bằng vốn kiến thức của mình, hắn đã biến điểm yếu của thành phố thành điểm mạnh, lợi dụng biển để phát triển rất nhiều thứ.
Nếu hắn có thể hoàn thiện được hệ thống lọc nước biển thành nước ngọt, nơi này sẽ trở thành trung tâm của thế giới.
"Vô nghĩa." Hắn nhắm mắt, lắc đầu.
Một cơn gió thổi tới làm tung bay đi lọn tóc