Hoài Khang lắc đầu, ánh mắt từ nghiêm nghị chuyển sang dịu dàng: “Không xưng tôi với anh nữa sao?”
“Dạ không.” Tuệ Khanh hí hửng đáp lại: “Em sợ chú buồn.”
Hoài Khang gật gù: “Như vậy đừng kêu chú nữa, đổi qua anh yêu được không?”
“A… Anh chú…” Tuệ Khanh đỏ bừng cả mặt, miệng đã quen kêu theo cách cũ nên giờ chuyển sang mức độ thân mật hơn thì không thể kiểm soát được trái tim nhảy loạn.
Hoài Khang bật cười, xoa đầu cô rồi dẫn cô đi ra khỏi quán nước: “Có ai đời lại kêu là anh chú chứ?”
Tuệ Khanh bĩu môi, tay nắm chặt lấy tay của Hoài Khang, cùng nhau đi đến bãi đỗ xe: “Em cũng đã cố gắng hết sức rồi.”
Hoài Khang chỉ còn biết lắc đầu bất lực, chủ động mở cửa xe cho Tuệ Khanh.
Cô dần làm quen với những cách quan tâm tinh tế này, lúc nào cũng nở nụ cười vui vẻ cảm ơn một tiếng.
Tuy nhiên, lần này cô làm ra hành động ngoắc tay.
Đợi đến khi anh cúi xuống, cô lại hôn chụt một cái lên môi của anh.
“Chẳng phải em kêu chú thì sẽ tình thú hơn sao?”
Hoài Khang mở tròn mắt, sau đó chỉ biết cười chịu thua trước sự trêu chọc của Tuệ Khanh.
Đúng là khi người ta rơi vào tình yêu thì làm gì cũng đều mang mùi hương tình thú khiêu khích trái tim.
“Tinh nghịch!”
Hoài Khang nựng nhẹ má của Tuệ Khanh rồi đi qua ghế lái.
Anh khởi động xe, tiến thẳng đến quán ăn để lấp đầy chiếc bụng nhỏ nhắn bên cạnh.
“Nay dẫn em đi ăn dimsum nhé?”
Tuệ Khanh gật đầu, nuốt nước bọt một cái.
Chỉ sau đó vài phút, trước mặt cô đã chất đầy một bàn các món ăn đẹp mắt, thêm vào mùi hương quyến rũ bao tử thì không ai có thể chối từ.
Hoài Khang gấp cục xá xíu cho Tuệ Khanh, chưa kịp kêu cô cẩn thận thì đã thấy nó chui tọt vào miệng của cô.
Giây sau, hai hàng nước mắt lập tức ứa ra.
“Từ từ thôi, không ai giành ăn với em cả.”
Hoài Khang nắm lấy cằm nhỏ của Tuệ Khanh, thổi nhẹ vào trong để làm dịu lại sức nóng bất thình lình.
Thấy cô đỡ hơn một chút, anh mới cảm thấy an tâm rồi hôn lên bờ môi kia một cái.
Tuệ Khanh chép chép miệng hai cái, dù sao việc vừa rồi cũng không ảnh hưởng đến quá trình hưởng thụ mỹ vị.
Gắp một món lên, cô khẽ thổi nhẹ rồi đưa đến trước mặt của Hoài Khang.
“A!”
Hoài Khang ngẩn người vài giây, hồi chuông tình yêu vang lên liên hồi trong đầu.
Anh nào có thể cưỡng lại được sự đáng yêu này.
Miệng há ra một cách vô ý thức, anh không biết món ăn này rốt cuộc có vị gì, nhưng bây giờ sự ngọt ngào đã xâm lấn tất cả.
Tuệ Khanh híp mắt lại mỉm cười, khi nhìn qua chiếc áo mới trên người của Hoài Khang thì lên tiếng: “Chú không thắc mắc gì sao ạ?”
Hoài Khang tiếp tục gắp đồ ăn cho Tuệ Khanh, nhướng mày đáp lại: “Thắc mắc gì? Chẳng phải em đã kể anh nghe hết rồi sao.”
Tuệ Khanh mím môi: “Chú không tò mò về gia cảnh của em sao? Không sợ em giống kiểu đào mỏ à?”
Hoài Khang quay sang nhìn Tuệ Khanh, giả vờ suy nghĩ rồi trả lời: “Nếu nói đào thì nói anh đào góc tường nhà cha mẹ em để bắt em đi mới đúng.”
Tuệ Khanh liếc nhìn Hoài Khang một cái khiến anh bật cười.
Sau đó, anh nói tiếp: “Anh không hối thúc hay bắt ép