Từ lúc xác định mối quan hệ yêu đương, trao đổi với nhau nhiều thứ về bản thân hơn, Tuệ Khanh và Hoài Khang càng sát lại gần nhau hơn.
Anh sẽ đưa cô đi quay phim rồi mới quay xe về bệnh viện.
Nếu hôm đó anh phải ở lại tăng ca, cô sẽ là người đem đồ ăn khuya đến, cùng anh trải qua nhiều khoảnh khắc ở một nơi ấm áp tình người.
Cứ đi qua đi lại ăn chực, Hoài Khang đề ra một gợi ý rằng cả hai nên ở chung với nhau.
Tuy nhiên đến hiện tại, Tuệ Khanh vẫn lảng tránh vấn đề này vì cô chưa thật sự sẵn sàng tiến thêm một bước nữa.
“Này!” Tâm Dao bước lại gần Tuệ Khanh, vỗ nhẹ lên bờ vai cô một cái khiến cô giật thót.
Tâm Dao nheo mắt lại, nhìn bộ dạng giấu giấu diếm diếm của cô thì vô cùng nghi ngờ: “Mày làm chuyện xấu đúng không?”
“Tao… tao không có à nhen.
Mày đừng vu oan.” Tuệ Khanh lấp li3m, nhét lại điện thoại vào trong cặp.
“Ừ thì không có.” Tâm Dao bĩu môi, cố tình kéo dài giọng: “Mày ngồi cười với điện thoại từ sáng đến giờ hơn hai chục lần.
Mày đừng nói xạo với tao là mày đọc truyện cười nhé.”
“À thì tao thật sự đọc truyện cười mà.” Tuệ Khanh vịn vào đó mà đáp trả lại, sau đó đẩy đẩy vai Tâm Dao: “Thầy kêu tập hợp kìa.”
Tâm Dao bây giờ luôn là người mở màn tất cả tiết mục.
Điều này đã được cả lớp đồng thuận vì họ thật sự bái phục tài năng của cô ấy.
Ngay khi Tuệ Khanh dõi mắt theo từng động tác của bạn mình với vẻ tự hào thì thầy Khiêm đột ngột tắt nhạc.
Cô nhíu mày, có cảm giác như đang chứng kiến một ca khúc hay thì bị cúp điện vậy.
Ngoài dự đoán, thầy Khiêm lại nhắc đến tên cô: “Tuệ Khanh, em lên nhảy lại đoạn vừa rồi đi.”
Tâm Dao gật đầu, đứng lên rồi nháy mắt với Tuệ Khanh như một sự cổ vũ.
Dù chơi thân nhưng cách trình diễn và suy nghĩ của cả hai khác nhau.
Thầy Khiêm lấy đó để giảng dạy một bài học cho mọi người.
“Khi có người đột nhập khu rừng, Tâm Dao biểu hiện chính là sợ hãi, hoảng loạn và té ngã, gần như không còn đường thoát.”
“Còn Tuệ Khanh lại thể hiện khác hoàn toàn, một nữ tiên nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp, nhưng vẫn tò mò với những thứ thuộc về thế giới xa lạ, âm thầm bám theo dù biết có bao nhiêu nguy hiểm nhưng có thể điều đó sẽ lại giúp chính mình mở mang tầm mắt.”
“Vì thế mấy em không cần phải bắt chước ai cả.
Tôi ở đây chỉ dạy các em nền tảng cơ bản, còn việc thể hiện ra sao, lấy được cái hồn của nhân vật trong điệu múa ra ngoài thì phụ thuộc vào cách của mỗi người.”
Mọi người gật đầu, bắt đầu tìm kiếm nữ tiên theo cách suy nghĩ của riêng mình.
Chỉ có Tuệ Khanh hiểu rõ vì sao cô lại thể hiện một nữ tiên như thế.
Nếu là bình thường, chắc có lẽ cô đã giống như Tâm Dao, bày ra sự yếu đuối trước sự xâm nhập xa lạ.
Tuy nhiên, việc ở bên Hoài Khang đã khiến cô có cái nhìn yêu đời hơn.
Nữ tiên bên trong Tuệ Khanh chính là hiện diện cho việc cô có thể chạy trốn khỏi sự theo đuổi của Hoài Khang vào lúc ban đầu.
Nhưng cô vẫn vô cùng tò mò và