Từ sau cái đêm ‘tiến thêm một bước ngoạn mục’, Hoài Khang biến thành ông bố trẻ, chăm sóc Tuệ Khanh không khác gì con gái rượu.
Còn cô dần trở nên nữ tính, toát lên vẻ quyến rũ, thu hút không ít ánh nhìn của nam sinh, cũng như nhận được thiện cảm của người hâm mộ và các đạo diễn khác.
Có lương, cô bắt đầu sắm sửa không ít đồ, đặc biệt là những vật dụng dành cho anh, từ những thứ nhỏ nhất đến những cái áo và cái quần.
Ở bệnh viện Hoài Đức, các y tá và bác sĩ bắt đầu nhìn viện trưởng của họ bằng cặp mắt khác.
Hoài Khang trông mơn mởn hơn rất nhiều, cả người như phát ra ánh sáng của sự trẻ trung và thoả mãn.
Anh dễ tính hơn, lâu lâu sẽ nhìn điện thoại rồi mỉm cười một mình như cô gái mới lớn nhưng vẫn không khỏi có vài cái nhíu mày chỉ vì lo lắng cho Tuệ Khanh trong khoảng thời gian gần đây.
Tuệ Khanh bước vào kì thi cuối kì năm hai đại học.
Cô dời lịch diễn lại, không nhận thêm bất cứ cái nào.
Quản lý Ái Thi cũng biết rõ nên không ép buộc gì, thậm chí còn ủng hộ hết mình, sau đó là hứa hẹn một tương lai tươi sáng đang chờ đón họ.
Hoài Khang hàng đêm sẽ cùng Tuệ Khanh ôn bài, không phải sau cái đêm ấy họ sẽ để bản thân rơi tõm vào tình ái, ngược lại đó chỉ làm cho tình cảm họ tăng thêm mấy phần gần gũi và trọn vẹn hơn.
Từ đó, họ hôn nhau và không vượt thêm nữa.
Nghe có vẻ lãng mạn tuy nhiên Tuệ Khanh khóc không ra nước mắt.
Hoài Khang không khác gì người bố nóng tính và răn đe mỗi khi con cái có lỗi sai.
Sai một câu đồng nghĩa phải đọc lại từ đầu.
Cô siết chặt quyển sách trong lòng mà có cảm tưởng như được siết chặt cổ của anh.
Cuối cùng, cái ngày thi cuối kỳ cũng đến.
Trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ thảnh thơi của Tâm Dao, Tuệ Khanh làm bài trong sự lo lắng và áp lực.
Tuy nhiên, nhờ vào những lần trả bài nghiêm khắc của Hoài Khang, cô vượt qua kỳ thi kiến thức một cách hoàn hảo dù cho vẫn có một số lỗi sai khẳng định sẽ bị anh ký đầu.
Nhằm lúc cô tự hỏi vì cớ gì vớ được anh người yêu chăm lo cho việc học của mình còn hơn bản thân.
Hoài Khang vuốt mái tóc của Tuệ Khanh khi cô đang gác đầu lên đùi mình, nghe thấy cô thắc mắc như thế thì hơi trầm tư nhưng vẫn tường tận giải thích:
“Anh từng là một người chỉ cắm đầu vào ăn chơi, và cũng là người quay đầu để ôn thi lại tất cả kiến thức.
Có lẽ vì thế mà anh hiểu rằng chỉ khi em có kết quả cao, nó sẽ trở thành một điểm cộng cho sự nghiệp sau này của em.
Em càng nổi tiếng, họ sẽ càng muốn bới móc lại những quá khứ của em vì tất cả lý do tốt và xấu.
Anh không muốn em sẽ bị những số điểm kém của ngày hôm nay ảnh hưởng đến tương lai.”
Tuệ Khanh nhìn Hoài Khang hồi tưởng lại quá khứ của bản thân thì chỉ biết gật đầu tiếp thu.
Càng ở bên anh, cô càng phát hiện anh không giống các quý công tử cậy quyền cậy thế như Nhật Hào.
Gia đình anh cũng không chú trọng vào con trai trưởng hay chỉ có một đứa con như nhà của cô.
Thay vào đó, cha của anh có quá nhiều con rơi bên ngoài và sẽ được ông Dự đào tạo lẫn huấn luyện để trở thề con rối trong tay.
Hoài Khang đã dành rất nhiều thời gian để chứng minh thực lực của bản thân.
Rời xa sự kiểm soát của ông Dự, anh mất đi tình yêu thương của cả mẹ lẫn cha và để nỗi đau đó trở thành một sự thúc đẩy.
Những điều này lại làm cho Tuệ Khanh cảm thấy cô thật may mắn khi gia đình của cô vẫn chấp nhận những đam mê mà cô theo đuổi.
Họ cho cô tự do bay nhảy và vấp ngã, có lẽ sẽ vẫn có những cuộc tranh cãi và ngăn cản, nhưng họ luôn đứng sau