Sau khi cuộc thi kết thúc, Tuệ Khanh đạt được số điểm cao vì nội dung điển tích truyền tải cũng như thực hiện thành công những động tác khó.
Không những vậy, đoạn phim được gửi về cho gia đình cô.
Mẹ cô bảo rằng cha cô đã đỏ ửng mắt khi xem nó nhưng dù nói thế nào, ông cũng không nhận ông đã bị cô làm cho cảm động.
Thay vào đó, ông bảo cô hãy dành thời gian ra về thăm nhà.
Những ngày sau, Tuệ Khanh nằm ở nhà và đợi chờ điểm số tổng kết trong trạng thái lo lắng tột độ.
Điều này khiến Hoài Khang cũng bị ảnh hưởng.
“Em có muốn đi chơi cho khuây khỏa không?” Hoài Khang nâng Tuệ Khanh lên rồi đặt cô lên đùi mình.
“Đi đâu ạ?” Tuệ Khanh thắc mắc.
Cô cũng không muốn đắm chìm vào cảm giác chờ đợi những con số định mệnh ấy, vì thế quyết định đi theo anh.
Tuy nhiên, Tuệ Khanh không thể ngờ được rằng nơi mà Hoài Khang dẫn mình đến lại chính là trò chơi thoát khỏi phòng kín ma quái.
Cô quay sang nhìn anh với vẻ gượng gạo, và trái ngược lại với cô hoàn toàn là nét mặt hào hứng của anh.
“Đây là trò vui mà anh nói à?” Tuệ Khanh muốn xác thực lại.
Cô mong rằng anh nhầm lẫn mà thôi.
“Đúng vậy!” Hoài Khang gạt bỏ sự kì vọng của Tuệ Khanh.
Anh gật đầu nhanh chóng: “Vào đây em vừa được la, vừa được chạy, vừa được sử dụng trí não.
Chắc chắn sẽ làm em quên đi mọi muộn phiền.”
Trước sự phản kháng quyết liệt của Tuệ Khanh, Hoài Khang nhẹ nhàng xách cô vào bên trong.
Mọi thứ được bày biện dưới dạng một bệnh viện bỏ hoang.
Trong khi anh hào hứng tìm kiếm đồ vật theo yêu cầu và giải đố thì cô đã chạy thoát khỏi hơn mười lăm nhân viên trong bộ đồ ma quái.
Vì sao đến cả việc đi chơi mà cô cũng phải căng não ra như thế này? Vậy mà gọi là thư giãn sao?
Tiếng hét thất thanh của Tuệ Khanh từ bên trong truyền ra càng lúc cho các du khách khác bị dọa sợ.
Họ chuẩn bị đưa tiền thì lại chần chừ.
Họ sợ họ không chịu nổi chỉ sau một giây.
Điều này làm cho quản lý yêu cầu nhân viên né tránh mọi nơi mà cô đi ngang, thậm chí phải núp lùm vào một xó xỉnh nào đó càng tốt.
Vì thế, suốt đoạn đường còn lại, cô không thấy bất kỳ sự đáng sợ nào, ngược lại còn giải đáp các câu hỏi vô cùng dễ dàng và nhanh chóng, cứ như có ai bón sẵn cả đáp án vào miệng.
Tuy nhiên, có một người không vui vẻ gì mấy.
Hoài Khang mang Tuệ Khanh tới đây chủ yếu thể hiện vẻ ga lăng và sức hút của bản thân.
Mỗi lần cô sợ hãi, anh sẽ nắm tay cô đi trốn, cho cô úp mặt vào bờ ngực vững chãi của mình rồi thì thầm những lời an ủi yêu thương.
Thế mà những nhân viên ở đây còn sợ tiếng hét của cô hơn.
Vì thế, công cuộc trong trò chơi đã đổi thành cô đi giải đố, anh đi tìm ma.
Tuệ Khanh thấy được ánh sáng ở bên ngoài thì nở một nụ cười tươi tắn nhất suốt cả ngày hôm nay.
Cô nghĩ bản thân đã vượt qua được nỗi sợ hãi, có thể sẽ đến đây và thử chơi lại vào lần sau.
Nhưng hiện tại, cô cần phải kiếm một chỗ để ngồi xuống và an ủi trái tim xém rớt ra ngoài lồ ng ngực của mình.
Hoài Khang thấy tinh thần của Tuệ Khanh phấn chấn hơn thì cũng đành bỏ qua các cơ hội thể hiện sự nam tính.
Anh đưa cô vào quán cà phê gần đó nào ngờ lại chạm mặt người quen mất liên lạc nhiều năm.
“Hoài Khang? Là anh sao?” Một cô gái đi lại gần bàn của Hoài Khang, hơi nhíu mày nhưng không có nét gì là khó chịu, ngược lại còn vô cùng mừng rỡ.
“Thu Hà?” Hoài Khang vô cùng ngạc nhiên, không hề bài xích sự tiếp xúc của Thu Hà so với các cô gái khác.
Thu Hà bắt tay với Hoài Khang, sau đó đánh ánh mắt sang Tuệ Khanh đang múc lớp kem béo ngọt trên ly nước của mình rồi hỏi: “Đây là ai thế?”
“À, đây là bạn…” Hoài Khang định thốt lên hai từ ‘bạn gái’ thì đột ngột dừng lại.
Anh nhớ Tuệ Khanh từng bảo rằng vẫn muốn giữ