Tuệ Khanh sửa soạn một lúc, sau đó bắt xe tới điểm hẹn.
Cô đảo một vòng ánh mắt, đã tìm thấy nơi Thu Hà ngồi chờ sẵn từ lâu.
“Chào chị.” Tuệ Khanh gật đầu, vẫn mang bộ dáng lễ phép.
Điều này khiến Thu Hà phải nhìn Tuệ Khanh bằng ánh mắt khác: “Tôi tưởng em sẽ chửi vào mặt tôi đầu tiên.
Nhưng em có vẻ bình thản quá mức.
Em thật sự yêu Hoài Khang à?”
Tuệ Khanh mỉm cười: “Không những yêu mà tôi còn tin anh ấy vô điều kiện.”
Thu Hà nhướng mày, chưa kịp nhấp một ngụm nước nào thì đã thấy Tuệ Khanh đưa ra các bức hình mà cả hai bị chụp trộm.
Cô ta cười khẩy một cái, suy nghĩ cô cũng mạnh miệng không kém mà thôi.
“Bắt đầu đi.” Thu Hà lên tiếng, muốn xem thử bản lĩnh đánh ghen của Tuệ Khanh tới đâu.
Tuệ Khanh thở hắt ra một hơi, hỏi thẳng: “Anh ấy đang bị gì? Có phải gặp tình trạng tồi tệ nào không?”
Thu Hà tròn mắt nhìn, vô cùng ngạc nhiên đáp lại bằng một câu hỏi khác: “Vì sao em lại nghĩ vậy? Chẳng phải em sẽ nghi ngờ tôi và Hoài Khang có gì đó với nhau sao?”
Tuệ Khanh lắc đầu, lấy ra từng bức hình: “Tôi có thể không quen biết anh ấy lâu nhưng đủ thời gian để hiểu rõ thói quen của anh ấy.
Sẽ không có buổi hẹn hò nào mà chỉ có mình chị ngồi ăn như thế này.
Thông thường nếu trong thời gian thư giãn cùng người mình yêu, anh Khang không thể có tình trạng ngồi thẳng lưng cứng đờ cách xa ghế như trong ảnh.
Chưa kể đến, sắc mặt của anh ấy càng lúc càng kém.
Và quan trọng, cả hai người không có không khí yêu đương.
Nó giống như anh em cọc chèo đúng hơn.”
Thu Hà nghe Tuệ Khanh phân tích xong, giây đầu vẫn còn rất ngạc nhiên đến độ há hốc mồm mà đã lập tức cười lớn với vẻ sảng khoái khiến ai cũng ngoái đầu lại nhìn.
“Thật đúng là… HAHAHA… Hỏi sao mà Hoài Khang không thương em đến vậy.
Cậu ấy có được em là điều mà phải tích lũy phước đức đấy.”
Tuệ Khanh ngượng ngùng, nhưng hiện tại thứ cô cần là lý do đằng sau sự việc của Hoài Khang và Thu Hà.
Chỉ chưa đầy nửa tiếng, cô đã chạy ra khỏi quán cà phê một cách nhanh chóng trong sự gào thét của Thu Hà.
Không hỏi thì sẽ không biết, những điều Thu Hà vừa mới tiết lộ khiến Tuệ Khanh kinh sợ.
Dù không phải chuyên ngành của cô và cô nghe cũng không hiểu một chữ, nhưng cô biết Hoài Khang đang trải qua sự dày vò của căn bệnh mà có thể dẫn đến ung thư.
Nguyên nhân phát sinh là vì anh đã điên cuồng ngoại giao thông qua rượu bia và những lần bỏ ăn chỉ để nắm lấy quyền lực của người cha và sự tự do của mình.
Hoài Khang tự cảm thấy bản thân ngày một yếu đi, nên đã bí mật mời Thu Hà về nước.
Anh không muốn nói điều này cho Tuệ Khanh nghe, chỉ sợ cô lo lắng rồi tự trách bản thân không làm được gì để giúp đỡ anh.
Tuy nhiên, anh không ngờ chuyện này lại đi sai hướng.
Và anh cũng không ngờ rằng cô lại đặt trọn niềm tin vào anh.
Hoài Khang tỉnh dậy bởi các tia nắng nhảy nhót trên mặt.
Anh ngồi dậy với cái đầu đau như búa bổ, chiếc khăn trên trán cũng từ đó mà rơi xuống.
Trong những lúc mê mang, anh mơ thấy hình bóng của Tuệ Khanh ở cạnh bên mình, muốn nắm lấy nhưng lại không có chút sức lực nào.
Anh cứ nghĩ mọi thứ chỉ là giấc mộng hảo huyền, tuy nhiên những đồ vật tự động xuất hiện bên cạnh cùng mùi hương dịu nhẹ mà cô hay dùng tới vẫn thoang thoảng nơi đây khiến anh biết cô đã trông chừng anh cả đêm qua.
Vậy bây giờ cô đang ở đâu? Cô còn giận anh sao?
Đang rơi vào suy nghĩ, Hoài Khang bất chợt nghe thấy