Editor: Trường Thanh
Beta: An Hiên
Bước vào tháng 4, tiết trời dần trở nên oi nóng hơn. Thỉnh thoảng nhiệt độ có thể trực tiếp lên tới 27 - 28 độ C, hiển nhiên đây là khúc nhạc dạo của mùa hè.
Mặc dù trước đây Tô Đàm thường đùa không biết Vương Miện Quân có phải bán hàng đa cấp hay không, nhưng hiện giờ chính Đường Tiếu cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đến khả năng này. Gần đây Vương Miện Quân hoàn toàn hóa thân thành cái bóng sau lưng Tô Đàm, kinh khủng nhất là một lần trong giờ học, Tô Đàm đi vệ sinh cũng gặp anh ta.
"Chào em." Vương Miện Quân vẫn nở nụ cười rực rỡ như cũ, ánh mặt trời chiếu xuống mái tóc nâu ánh lên màu vàng đẹp mắt, rất hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
Hoa quỳnh là loại hoa ẩn trong tên Tô Đàm, đóa hoa chỉ nở rộ trong đêm, cho nên khi nhìn thấy Vương Miện Quân "rực rỡ như ánh mặt trời" khó tránh khỏi việc cảm thấy chói mắt. Từ điểm này mà nói, Vương Miện Quân rất giống với em trai Tô Đàm - Hứa Lăng Duệ, đều tràn ngập thanh xuân rực rỡ như hoa hướng dương.
"Chào anh." Xung quanh Tô Đàm không có ai, nếu không cô thật sự sẽ cho rằng Vương Miện Quân đang nói chuyện với một ai khác.
"Em đang lên lớp sao?" Vương Miện Quân hỏi.
Tô Đàm gật đầu, cô chần chừ hỏi: "Anh cũng có giờ học à?"
Vương Miện Quân: "Tôi chỉ vừa hay đi ngang qua đây thôi."
Tô Đàm à một tiếng rồi xoay người vào phòng học, kể chuyện vừa rồi cho Đường Tiếu nghe.
Đường Tiếu nghe xong thì choáng váng: "Đây là lần thứ mấy gặp anh ta rồi? Vô tình gặp được cái gì, cũng phải biết chữ thỉnh thoảng là thế nào chứ, kỹ thuật theo đuổi của anh ta quá đơn giản thô bạo rồi. Trời ạ, không phải bên đa cấp chỗ anh ta thiếu người nên nhằm vào cậu chứ?"
Tô Đàm: "..." Cô cũng cảm thấy kì quái, Vương Miện Quân xuất hiện ở khắp mọi nơi, được cái còn chưa tiến thêm một bước tiếp xúc với Tô Đàm, mà cô cũng chẳng đi hỏi trực tiếp, ngộ nhỡ thật sự trùng hợp thì sao?
Nhưng chuyện phiền phức này của Tô Đàm chưa đi đến đâu, cô lại phải tiếp đón phiền toái mới.
Trường học mở đại hội thể thao, Hứa Lăng Duệ thừa dịp mấy ngày nghỉ, lén lén lút lút chạy đến trường Tô Đàm.
Lúc ấy là vào buổi chiều, nhìn màn hình điện thoại có rất nhiều thông báo cuộc gọi nhỡ từ Hứa Lăng Duệ khiến cô có cảm giác không ổn. Cô nghe máy thì nghe thấy tiếng thở hổn hển dồn dập từ đầu dây bên kia: "Chị, chị, chị ơi..."
Tô Đàm cảnh giác: "Hứa Lăng Duệ, em đang ở đâu?"
Hứa Lăng Duệ cứ cười như một đứa ngốc: "Em ở dưới tầng này."
Tô Đàm: "..."
Hứa Lăng Duệ: "Uầy, dưới tầng phòng chị có cây hoa anh đào đang ra hoa kìa."
Phía dưới phòng Tô Đàm thật sự có mấy cây anh đào, đầu xuân ra hoa, cuối xuân kết quả và hiện tại là thời điểm chín muồi. Từng chùm quả treo trên cây khiến người ta thèm thuồng.
Dĩ nhiên, cái quan trọng không nằm ở hoa đào mà là Hứa Lăng Duệ đang ở dưới cây anh đào kìa.
Tô Đàm thở dài, gấp cuốn sách lại, tiện tay trả lời tin nhắn Lục Nhẫn Đông, báo rằng em trai cô tới, có thể đưa nó cùng đến nhà Lục Nhẫn Đông thăm Khoai Tây không.
Lục Nhẫn Đông nhanh chóng trả lời nói không sao, em trai cũng có thể đi cùng mà.
Tô Đàm suy nghĩ một lúc, không đáp, bây giờ cô đang ôm hi vọng có thể khuyên Hứa Lăng Duệ quay về.
Nhưng suy nghĩ này của Tô Đàm chỉ sợ không thể thành hiện thực, Hứa Lăng Duệ nhìn thấy Tô Đàm như cún con nhìn thấy cục xương lớn, sau lưng chỉ thêm cái đuôi nữa thì có khi còn ngoe nguẩy tít mù ấy chứ.
Hứa Lăng Duệ: "Chị ơi chị ơi, em nhớ chị nhiều lắm."
Tô Đàm bất đắc dĩ: "Hứa Lăng Duệ... em lại lén chạy tới đây, nếu mẹ mà biết, không chừng sẽ mắng cho em một trận đấy."
Hứa Lăng Duệ: "Mẹ sẽ không biết đâu, chị ơi em đói quá."
Tô Đàm chịu thua: "Em chờ chị một chút, chị vào phòng lấy cho em ít đồ ăn."
Hứa Lăng Duệ: "Chị đừng giận em mà, tại em nhớ chị quá." Giọng Hứa Lăng Duệ vô cùng tủi thân, như thể sợ Tô Đàm đi vào rồi không quan tâm đến cậu.
Tô Đàm nhìn cậu: "Lần sau còn tới đột ngột như thế nữa thì làm nũng cũng vô ích, ngay đêm đó chị sẽ mua vé cho em về."
Hứa Lăng Duệ gãi đầu: "Vâng."
Một lát sau, Tô Đàm quay trở lại.
Đúng lúc này là giờ ăn cơm của học sinh, cửa các phòng khác đầy người ra ra vào vào. Hứa Lăng Duệ cao ráo đẹp trai, trong tay còn đang kéo vali, cậu đứng đó rất nổi bật trong đám người khiến Tô Đàm ở bên cạnh cũng thu hút một số ánh mắt.
Lục Nhẫn Đông gọi điện thoại tới, bây giờ anh đang ở trường để đến đón hai chị em Tô Đàm đi, buổi tối cùng nhau ăn đồ nướng.
Tô Đàm luôn cảm thấy kì lạ, cô ngập ngừng: "Nhưng như vậy không ổn lắm đâu..."
Lục Nhẫn Đông hỏi: "Không ổn chỗ nào? Em trai em đã tìm được chỗ nghỉ chưa? Không tìm được thì đến nhà anh, ở đây còn phòng trống đấy."
Tô Đàm chần chừ: "Nhưng mà..."
Lục Nhẫn Đông lên tiếng: "Chẳng phải anh đã nói em hãy cho anh một cơ hội sao? Một mình em bận bịu như vậy cũng không muốn để anh giúp." Anh giả vờ tủi thân: "Tô Đàm, em đừng như vậy mà."
Tô Đàm: "..." Tại sao bất kể là Lục Nhẫn Đông hay Hứa Lăng Duệ, rõ ràng người có lý là cô, sao đến cuối cùng lại trở thành kẻ nhẫn tâm rồi? Có phải họ biết cô không biết làm nũng nên bắt nạt không nhỉ?
Lục Nhẫn Đông: "Mau tới đây nào, Khoai Tây nhớ em lắm đấy."
Tô Đàm ngẩn người, nếu đổi là Lục Nhẫn Đông bán hàng đa cấp, có thể cô đã bắt đầu phát triển một tuyến nhỏ rồi.
Hứa Lăng Duệ chú ý tới biểu cảm của Tô Đàm: "Chị làm sao vậy?"
Tô Đàm đáp: "Không sao đâu, có người mời chúng ta ăn cơm, cùng đi thôi."
Hai người chậm rãi bước đến cổng trường học, Hứa Lăng Duệ còn rất tò mò về bạn của Tô Đàm thì đã nhìn thấy một chiếc Porsche màu đen đỗ trước mặt. Hứa Lăng Duệ rất thích xe, chỉ liếc mắt thôi đã nhìn ra giá cả của chiếc xe này, trong đầu cậu liền xuất hiện vài suy nghĩ không ổn.
"Đã lâu không gặp." Lục Nhẫn Đông cười, "Có còn nhớ anh không?"
Hứa Lăng Duệ nhìn diện mạo Lục Nhẫn Đông, ngay lập tức cậu nhớ ra đây là người đàn ông mà Tô Đàm và cậu đã gặp lúc bái phật ở trong chùa. Cậu nói: "Anh Lục?"
Lục Nhẫn Đông đưa tay về phía Hứa Lăng Duệ: "Chính thức giới thiệu, anh tên Lục Nhẫn Đông, bạn của Tô Đàm."
Hứa Lăng Duệ nắm tay Lục Nhẫn Đông, khuôn mặt hiện vẻ không tin nổi: "Nhẫn Đông?" Cậu quay đầu nhìn về phía Tô Đàm, ánh mắt đầy ai oán, chợt cậu nhớ ra lúc ăn Tết, Tô Đàm còn nói với cậu Lục Nhẫn Đông là một chị gái trẻ đẹp nào đó.
Tô Đàm ngồi vào ghế sau, mặt không đổi sắc hỏi: "Đẹp không?"
Hứa Lăng Duệ đáp: "Đẹp chết đi được."
Lục Nhẫn Đông cảm thấy kỳ quái, hiển nhiên anh không hiểu hai người nói đẹp là ám chỉ cái gì, anh hỏi: "Cái gì vậy?"
Tô Đàm: "Không có gì, nó đang khen xe anh đấy."
Lục Nhẫn Đông vẫn không tin lắm, nhưng Hứa Lăng Duệ đã chuyển chủ đề, khen xe anh đẹp thật đấy, đây là dòng xe mới sao?
Hai người đàn ông tán gẫu về xe cộ, Tô Đàm chẳng hiểu gì hết, cô hoàn toàn không biết gì về xe, trong mắt cô chỉ thấy sự khác nhau giữa xe tải và xe con thôi. Có lẽ Lục Nhẫn Đông lái chiếc Santa Fe tới thì cô vẫn ngồi lên như thường.
Lần trước Hứa Lăng Duệ có ấn tượng rất tốt với Lục Nhẫn Đông, nhưng lần này lại đầy cảnh giác. Bất kể là bề ngoài hay lời nói, hiển nhiên đều thuộc tầng lớp hơn người, nhìn xe của Lục Nhẫn Đông mà xem, đâu phải hàng bình dân. Người như vậy mời Tô Đàm ăn cơm, Hứa Lăng Duệ cũng không ngốc đến nỗi cảm thấy hai người chỉ quen biết bình thường.
Bầu không khí trong xe lại không hề ngượng ngùng, Lục Nhẫn Đông làm chủ cuộc trò chuyện rất tốt, tuy mới chỉ gặp Hứa Lăng Duệ hai lần nhưng không thấy xa cách hay khó gần chút nào.
Cuối cùng Tô Đàm cũng phát hiện rốt cuộc tại sao lúc trước mình không muốn đồng ý với lời mời của Lục Nhẫn Đông rồi, nhìn cách "sống chung kiểu mẫu" của Lục Nhẫn Đông và Hứa Lăng Duệ sao có hơi hướng ra mắt gia đình vậy nhỉ, còn Lục Nhẫn Đông trông như đang thật thà lấy lòng cậu em vợ.
Tô Đàm nặng nề vỗ trán mình, tự nói với bản thân đây chỉ là ảo giác thôi.
Đến chỗ ở của Lục Nhẫn Đông, Tô Đàm nhìn thấy trong sân ở biệt thự đã bày sẵn vỉ nướng. Lục Nghiên Kiều nằm như đang hấp hối trên ghế, còn Khoai Tây mặt đầy khinh bỉ ngồi bên cạnh.
Thấy có người đến, Khoai Tây vui vẻ chạy ra đón tiếp, Lục Nghiên Kiều cuối cùng cũng khôi phục tinh thần, bò dậy lớn tiếng: "May mà mọi người trở lại rồi, nếu còn không trở lại, chắc cháu bị con chó này bắt nạt đến chết mất..."
Khoai Tây liếc mắt nhìn Lục Nghiên Kiều.
Tô Đàm: "Đây là em trai Hứa Lăng Duệ của chị. Lăng Duệ, đây là cháu của anh Lục, Lục Nghiên Kiều."
"Chào cậu." Hứa Lăng Duệ mỉm cười chào.
"Chào cậu, chào cậu." Lục Nghiên Kiều ở nhà nên cũng làm biếng, không trang điểm, quần áo mặc rộng thùng thình, kẹp tóc hình con cá, cô ấy nói: "Ôi chao, sao lại không nói trước cho cháu là có một anh chàng đẹp trai cũng đến chứ, nếu cháu biết..."
Lục Nhẫn Đông hỏi: "Biết thì thế nào?"
Lục Nghiên Kiều gãi mái tóc bóng dầu của mình: "Ít nhất cũng phải gội đầu."
Tất cả mọi người đều cười, Lục Nhẫn Đông lên tiếng: "Được rồi, không đùa nghịch nữa, mau thái thịt đi, nếu không lát nữa chỉ có thể ăn đậu thôi."
Lục Nghiên Kiều bĩu môi, khẽ lẩm bẩm đi vào, Lục Nhẫn Đông cũng theo sau.
Tô Đàm và Hứa Lăng Duệ đi chậm hơn, cậu chợt hạ thấp giọng: "Chị ơi, anh ấy thích chị phải không?"
Bước chân Tô Đàm dừng lại.
Hứa Lăng Duệ: "Thích thật ạ?"
Vẻ mặt Tô Đàm hơi hoang mang: "Hẳn là thích đi." Nếu không phải thích thì đâu cần nói với cô những lời đó.
Hứa Lăng Duệ: "Còn chị, chị thích anh ta không?"
Biểu cảm Tô Đàm hơi phức tạp: "Có thể một vài vấn đề sẽ xảy ra nhưng cố gắng một chút là có thể giải quyết được."
Hứa Lăng Duệ cảm thấy câu trả lời của Tô Đàm có gì đó kì quái, cậu đang muốn hỏi lại thì cô đã vào bên trong rồi, vì vậy không thể làm gì khác đành dừng đề tài này lại.
Lục Nhẫn Đông đang cúi đầu buộc tạp dề, cười nói: "Ngồi đi, anh đi xử lí ít rau củ là có thể bắt đầu nướng."
Đây không phải lần đầu tiên Tô Đàm nhìn thấy Lục Nhẫn Đông buộc tạp dề, kỳ lạ là đây là lần đầu tiên cô cảm thấy động tác buộc tạp dề của Lục Nhẫn Đông rất đẹp, Tô Đàm chẳng biết mình nghĩ sao mà lại thốt ra một câu: "Eo của anh Lục nhỏ thật đấy." Trong nháy mắt cả phòng đều im lặng, chính Tô Đàm cũng cảm thấy mình lỡ lời, mặt cô đỏ bừng lên.
Lục Nhẫn Đông: "..." Anh cảm giác lời thoại của mình đã bị cướp.
Lục Nghiên Kiều vỗ tay khen: "Chị Đàm Đàm, chị thật tinh mắt! Eo của chú em là nhỏ nhất trong vòng bán kính mười dặm trở lại đây, chị có muốn thử không?"
Tô Đàm vô cùng ngượng ngùng, cô lắp bắp nói: "Ý... ý chị không phải thế."
Lục Nghiên Kiều ra vẻ kín đáo, khẽ nói: "Em hiểu mà."
Tô Đàm: "..." Em hiểu cái gì?
Hứa Lăng Duệ đứng ở bên cạnh cũng sốc lắm, hiển nhiên cậu nghĩ mãi mà không rõ cô chị nội tâm mềm mỏng này rốt cuộc đã trải qua những gì mới nói ra một câu như vậy.
~~~ Tác giả có chuyện muốn nói:
Tô Đàm nghiêm túc: Anh Lục, eo anh thật là nhỏ.
Lục Nhẫn Đông: Không sao, chỗ nào cần to thì to là được.
Tô Đàm: ... ???
Vẻ mặt Lục Nhẫn Đông rất ngượng ngùng: Em muốn thử không?