Tô Đàm lựa chọn tạm thời im lặng để cho Lục Nhẫn Đông trêu chọc mấy câu. Thấy Tô Đàm mặt đỏ tới mang tai, chỉ mong có một cái lỗ để chui xuống, rốt cuộc Lục Nhẫn Đông cũng không nỡ để Tô Đàm ngượng ngùng quá mức, anh cười: “Được rồi, em có muốn tới giúp anh chuẩn bị thức ăn không?”
Tô Đàm hấp tấp đồng ý, không dám nhìn Hứa Lăng Duệ với vẻ mặt phức tạp đứng bên cạnh, cô đi theo Lục Nhẫn Đông vào phòng bếp.
Lục Nghiên Kiều chờ Tô Đàm đi vào, thở dài đầy ẩn ý rồi nói với Hứa Lăng Duệ: “Tôi hiểu mà, nếu tôi là em trai chị Đàm Đàm, chắc chắn tôi cũng không nỡ.”
Hứa Lăng Duệ: “…” Cô nàng này không phải về phe Lục Nhẫn Đông sao?
Với kế hoạch ăn thịt nướng buổi tối, Lục Nhẫn Đông đã ướp sẵn thịt rồi, chỉ cần xử lí đơn giản rau củ một chút là có thể bắt đầu nướng.
Tô Đàm cầm hai củ hành tây trong tay: “Có cần thái cái này không?”
Lục Nhẫn Đông vẫn đang nêm gia vị cho nước sốt thịt nướng, anh nghiêng đầu nhìn: “Em bổ khoai tây với cà tím đi, thái cái đó cay mắt lắm.”
Tô Đàm: “Không sao đâu.” Cô không yếu đuối đến vậy.
Lục Nhẫn Đông mỉm cười lấy hành tây trong tay Tô Đàm: “Anh không nỡ.”
Tô Đàm định mở miệng, sau lại không tiếp tục tranh giành với Lục Nhẫn Đông nữa, ngoan ngoãn cúi đầu thái khoai tây và những thức ăn ăn kèm khác.
Cuối cùng Lục Nhẫn Đông thái hành, mặc dù đã làm ướt dao nhưng mùi hành gay mũi và chất khí thoát ra vẫn khiến cho hốc mắt anh đỏ lên.
Lục Nhẫn Đông lấy mu bàn tay xoa xoa mắt: “Có cái gì em không ăn được không?”
Tô Đàm lắc đầu, cái gì cô cũng ăn được, rau cỏ, cá, thịt, đồ sống, hoàn toàn không kiêng kị thứ gì.
Lục Nhẫn Đông nói: “Vậy thì được.”
Lúc Lục Nhẫn Đông chuẩn bị thức ăn xong đi ra, Lục Nghiên Kiều đang ngồi trên ghế sofa với Hứa Lăng Duệ ăn quả hạch lộ vẻ khiếp sợ: “Chú út, chú khóc ép chị Đàm Đàm chịu trách nhiệm với chú trong phòng bếp sao?”
Lục Nhẫn Đông lườm cô ấy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lục Nghiên Kiều, cháu ba hoa vừa thôi.”
Lục Nghiên Kiều cười gượng hai tiếng rồi ngậm miệng.
Tô Đàm buồn cười nhưng thấy như vậy không hay lắm, chỉ có thể nhịn.
Tâm trạng Hứa Lăng Duệ tương đối phức tạp, mặc dù rất thú vị nhưng cậu không cười nổi.
Than chuyên dụng đã đốt xong, Lục Nhẫn Đông cũng chuẩn bị không ít nguyên liệu nấu ăn, những đồ cần thiết thì có cánh gà, thịt bò và nhiều loại rau củ quả khác, cộng thêm một đĩa hàu lớn đã ướp sẵn gia vị.
Tô Đàm nhìn dáng vẻ thành thạo của Lục Nhẫn Đông, hỏi: “Có phải anh Lục thường xuyên chuẩn bị đồ nướng không?”
Lục Nhẫn Đông đáp: “Cũng khá thường xuyên, anh thích đồ ăn mình làm hơn, an toàn sạch sẽ.”
Nước chấm cũng do Lục Nhẫn Đông pha, mùi vị thơm ngon vô cùng, Tô Đàm chỉ có thể dùng hai chữ xuất sắc để hình dung. Nguyên liệu nấu ăn vô cùng tươi, hàu sống mới vớt lên được xử lí sạch sẽ, giữ nguyên một phần vỏ, tỏi thái nhỏ rải lên trên cùng vài loại gia vị khác. Nếu nướng xong, sau khi ăn còn có thể nếm được vị mặn của hải sản tươi sống trong hàu. Tô Đàm là người không có hứng thú gì với đồ nướng cũng ăn say sưa ngon lành.
Tính cách Hứa Lăng Duệ khá hướng ngoại, Tô Đàm cho rằng cậu và Lục Nghiên Kiều nói chuyện rất hợp, nhưng từ khi đến đây cậu lại tương đối im lặng, khi được hỏi thì cậu mới không mặn không nhạt trả lời đôi câu.
Cũng may có Lục Nghiên Kiều ở đây nên không sợ bầu không khí tẻ nhạt.
Ăn thịt ba chỉ Lục Nhẫn Đông nướng cực kì ngon, mỡ thịt đan xen, phối hợp với nước tương nên không bị ngán, phần thịt mỡ thơm ngậy, tan đều trong miệng. Lục Nghiên Kiều ăn mà mắt mũi sụt sùi rồi quay sang nịnh bợ Lục Nhẫn Đông, mà căn bản anh cũng lười quan tâm đến cô nhóc. Bây giờ tất cả sự chú ý của anh đều đặt trên người Tô Đàm, liên tục hỏi khẩu vị của cô như thế nào để đảm bảo cô không thấy quá mặn hoặc quá nhạt.
Thái độ này của Lục Nhẫn Đông, Hứa Lăng Duệ đều thấy cả, vì vậy cậu càng im lặng.
Tô Đàm phát hiện sự khác thường của Hứa Lăng Duệ, cô thừa dịp Lục Nhẫn Đông và Lục Nghiên Kiều đi vào bưng mấy món ăn ra thì quay sang hỏi cậu: “Lăng Duệ, sao cứ im lặng thế, em cũng không ăn mấy, khó chịu chỗ nào à?”
Hứa Lăng Duệ lắc đầu: “Chị à, không phải em không thoải mái, chỉ là…”
Tô Đàm không biết nguyên nhân Hứa Lăng Duệ mất hứng: “Chỉ là cái gì?”
Hứa Lăng Duệ nhỏ giọng: “Mặc dù em vẫn mong bên cạnh chị có người bảo vệ nhưng nhìn thấy người đó rồi, em lại thấy khó chịu.”
Tô Đàm không ngờ Hứa Lăng Duệ sẽ nói ra những lời này một cách thẳng thừng như vậy, cô bất đắc dĩ nói: “Lăng Duệ, ai rồi cũng phải lớn lên.” Mặc dù trong kế hoạch ban đầu của cô, lập gia đình là chuyện rất lâu về sau nhưng có một số chuyện hoặc sớm hoặc muộn, kiểu gì cũng sẽ xảy ra.
Hứa Lăng Duệ gật đầu, khẽ thở dài: “Đúng vậy, rồi cũng phải lớn lên.”
Có lẽ đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa Hứa Lăng Duệ và Tô Đàm.
Tuổi thơ trong trí nhớ Tô Đàm toàn là một màu xám, cô khao khát trưởng thành, mong mình có thể mạnh mẽ để có thể bảo vệ bản thân, mà Hứa Lăng Duệ có thể từ từ mất đi sự non nớt, thậm chí kỉ niệm lưu giữ từ thuở thiếu thời cũng đều là không buồn không lo.
Cuối cùng, Hứa Lăng Duệ nói: “Chị ơi, nếu anh ta không đối xử tốt với chị, chị nhất định phải nói với em, em sẽ đánh anh ta giúp chị.”
Tô Đàm dở khóc dở cười với dáng vẻ nghiêm túc của cậu: “Em đánh được sao, anh ấy đã từng đi lính đấy.”
Hứa Lăng Duệ cực kì nghiêm túc: “Em liều mạng với anh ta!”
“Liều mạng với ai cơ?” Giọng Lục Nhẫn Đông vang lên từ phía sau.
“Không phải.” Tô Đàm cười tiếp lời: “Trường chúng nó mở đại hội thể thao, tôi bảo nhỡ bạn nó tố cáo…”
Lục Nhẫn Đông cười mà như không cười: “Liều mạng cái gì chứ?”
“Này nhá, cháu mà phát hiện có người tố cáo cháu, cháu cũng liều mạng với người ấy.” Lục Nghiên Kiều cầm một rổ trứng cút, liếc nhìn Lục Nhẫn Đông, hiển nhiên là đang ám chỉ chuyện thành tích kì thi cuối kì.
Lục Nhẫn Đông cười mỉa: “Con người chú rất nhát gan, chú không chịu được việc bị dọa dẫm, nếu như bị dọa chú sẽ không kìm lòng được mà nói lung tung.”
Lục Nghiên Kiều: “…” Cô nhóc im lặng đặt trứng xuống, tỏ ra đầy đau thương. Quên đi, tốt nhất mình đừng lắm lời thì hơn, nếu không nghỉ hè lại có thêm một đống khóa học, sẽ chẳng chịu nổi mất.
Có vẻ như do vừa rồi đã nói rõ với
Lục Nhẫn Đông vừa nướng thịt vừa hỏi: “Vẫn chưa tìm được chỗ ở đúng không? Nếu em không ngại, bạn anh vừa hay có nhà ở gần trường học, em có thể ở nhờ mấy hôm.”
Tô Đàm hơi sững sờ, điều này khác những gì Lục Nhẫn Đông nói trong điện thoại, cô lên tiếng: “Không cần đâu, để lát nữa tôi đưa Lăng Duệ đến nhà trọ cạnh trường thuê phòng.”
Lục Nhẫn Đông cười: “Cần gì phải lãng phí tiền chứ? Bạn anh không ở trong nước nên nhờ anh trông nhà hộ, thỉnh thoảng anh sẽ ghé qua đấy, định kì còn có người đến quét dọn.”
Tô Đàm còn muốn từ chối, Lục Nghiên Kiều lại chốt một câu: “Chị Đàm Đàm, chị đừng để Lăng Duệ ở nhà trọ, vừa đắt vừa không sạch sẽ. Bình thường nhà kia không có người ở, để cũng lãng phí.”
Tô Đàm nhíu mày, nhìn về phía Hứa Lăng Duệ hỏi ý kiến cậu.
Hứa Lăng Duệ mím môi: “Vậy thì làm phiền anh Lục rồi.”
“Đừng khách khí.” Lục Nhẫn Đông cười nói: “Chuyện nhỏ mà thôi.”
Chuyện cứ quyết định như vậy.
Hôm nay Lục Nghiên Kiều ăn tương đối thỏa mãn, bụng tròn vo, vừa đi vừa cầm xiên râu mực đã nướng. Nếu như bình thường, kiểu gì Lục Nhẫn Đông cũng chế giễu cô ấy mấy câu, nhưng hôm nay tâm trạng anh không tệ, vì vậy Lục Nghiên Kiều thành công tránh thoát được một kiếp.
Than trên lò nướng đã được bỏ thêm vào rất nhiều, mọi người đều đã ăn khá no rồi.
Không thể phủ nhận, tài nấu nướng của Lục Nhẫn Đông thật sự xuất sắc, người đang có định kiến như Hứa Lăng Duệ cũng ăn không ít. Cuối cùng cậu với Lục Nghiên Kiều chia nhau mấy con hàu, hai đứa nằm lăn trên ghế như ốc sên không xương.
Vốn dĩ Lục Nhẫn Đông muốn đưa Tô Đàm về nhưng Tô Đàm nói muốn ở lại giúp anh dọn dẹp một chút.
Lục Nhẫn Đông suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Hứa Lăng Duệ cũng muốn đi hỗ trợ, Lục Nghiên Kiều vội gọi cậu lại: “Được rồi, đừng quấy nhiễu hai người họ, chúng ta ra ngoài ngắm sao đi.”
Hứa Lăng Duệ lộ vẻ không cam lòng.
Lục Nghiên Kiều vỗ vỗ vai cậu: “Hầy, tôi biết, nhìn thấy cải trắng bị heo ăn rất khó chịu, nhưng kiểu gì cũng bị ăn thôi, ai bảo thuận mắt heo cơ…”
Hứa Lăng Duệ hỏi: “Chú út của cậu có biết cậu nói anh ấy như vậy không?”
Lục Nghiên Kiều nháy mắt, đáng thương hỏi: “Cậu muốn mách chú út của tôi sao?”
Hứa Lăng Duệ đáp: “Không đâu…”
Lục Nghiên Kiều lên tiếng: “Vậy thì có sao đâu, bình thường người ta nói xấu thì đều nói sau lưng mà.”
Hứa Lăng Duệ bó tay không nói được gì, chỉ đành cùng Lục Nghiên Kiều ra ngoài cửa ngắm sao.
Còn Lục Nhẫn Đông đang dọn dẹp nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, Tô Đàm đi phía sau anh, vốn đang đi bình thường, anh đột nhiên dừng lại, Tô Đàm không chú ý nên đầu va vào lưng Lục Nhẫn Đông.
“A!” Tô Đàm giật mình, cô hỏi: “Anh Lục?”
“Tự nhiên anh nghĩ…” Lục Nhẫn Đông còn chưa nói hết câu đã bị Tô Đàm va vào, nước tương trong tay anh vương vãi đầy đất, sàn nhà sạch sẽ trở nên vô cùng chói mắt.
Thảm hơn là trên người Lục Nhẫn Đông bị dính kha khá.
Tô Đàm vội vàng xin lỗi: “Tôi xin lỗi!”
Tương trên người Lục Nhẫn Đông vẫn còn chảy xuống, anh bước mấy bước đến nhà vệ sinh bên cạnh, sau đó bắt đầu mở cúc áo sơ mi: “Không sao đâu, em có thể đi lên căn phòng đầu tiên ở bên phải lấy giúp anh bộ quần áo không?”
Tô Đàm: “Tôi không quen chỗ này, nếu không tôi bảo Lục Nghiên Kiều lấy giúp anh nhé?”
Lục Nhẫn Đông yên lặng trong chốc lát rồi thở dài: “Con bé cũng chưa đi lên đó… Thôi vậy, để anh tự đi.”
Tô Đàm cắn môi, áy náy nói: “Được rồi… Nếu anh không ngại thì để tôi lấy giúp anh, anh cần áo sơ mi đúng không?”
Lục Nhẫn Đông đáp: “Đúng thế, cái tủ màu sáng ấy, em lấy bừa một cái là được.”
Tô Đàm gật đầu, ra hiệu là đã biết rồi xoay người đi lên tầng.
Lục Nhẫn Đông nhìn bóng lưng hốt hoảng của Tô Đàm, muốn cười nhưng lại thấy cười thì không ổn, nếu lúc này Tô Đàm quay đầu, kiểu gì cũng nhìn thấy ý cười dịu dàng trong mắt anh.
Lần đầu tiên Tô Đàm cảm thấy cầu thang dài như vậy, cô lên tầng hai, không dám nhìn xung quanh lâu, buồn bực đi đến phòng ngủ đầu tiên ở bên phải.
Căn phòng này tương tự như con người Lục Nhẫn Đông, thiết kế theo phong cách vô cùng đơn giản. Tô Đàm đẩy cửa phòng vào, lập tức nhìn thấy toàn bộ phòng ngủ của anh. Trong phòng ngủ chẳng có nhiều đồ, chủ yếu có mấy cái tủ quần áo và một cái giường lớn, cạnh giường là ban công, nhìn lên có thể thấy bầu trời đầy sao.
Không khí trong phòng tràn ngập hương thơm nhàn nhạt giống mùi cam quýt, khiến cho phong cách của căn phòng lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Chẳng biết tại sao, trái tim của Tô Đàm chợt đập nhanh hơn, cô đưa tay đè lên ngực, từ từ đi vào.
~~~ Tác giả có chuyện muốn nói:<
Lục Nhẫn Đông: Đàm Đàm gọi tên tục của anh, còn lên phòng mà anh đã ở khi vừa lên đại học nữa.<
Tô Đàm: Cái đó…<
Lục Nhẫn Đông: Hửm?<
Tô Đàm: “Đại danh” của anh là gì?<
Lục Nhẫn Đông: À, anh họ Lục, gọi là ông xã Lục. <
Tô Đàm: …<