Paul đưa tay ra nhìn Tần Minh ngồi đối diện, anh đưa tay ra bắt lại tay Paul.
Người ngoài nhìn vào cứ nghĩ đây chỉ là một bắt tay thông thường, nhưng hai người họ dùng hết sức để nắm chặt tay đối phương nhưng vẫn mỉm cười không biểu hiện đau đớn gì trên mặt.
Bầu không khí cực kì căng thẳng, hai người bọn cô ngồi bên cạnh còn cảm nhận được ánh mắt hình viên đạn từ hai người, còn có mùi thuốc súng mà những người ngồi bên cạnh đều cảm nhận được.
Nhìn hai tay đang bắt lấy nhau hai người cô nghĩ chắc đau lắm, không nghĩ tới lại chịu đựng giỏi thật.
Lúc này nhân viên phục vụ mở cửa bưng đồ ăn lên, Cố Thường Hi nhanh chóng nói: "Hai người đừng bắt tay nữa, nhân viên mang đồ ăn lên rồi.
Chúng ta mau ăn đi."
Hai người nghe vậy mới nở nụ cười lịch sự buông tay nhau ra, cô quay sang nắm lấy tay Tần Minh ở dưới gầm bàn hỏi: "Lúc nãy em thấy hai người bắt tay nhau khá dùng nhiều sức.
Anh có đau lắm không?"
Anh cười cười nắm lấy tay cô: "Không có, chỉ đau một chút thôi.
Đây là cách bắt tay giao lưu của những người đàn ông với nhau.
Em không hiểu đâu."
Cô nghe vậy thì chân mày cau lại: "Cách bắt tay giao lưu này cần phải làm đau đối phương sao?"
"Không có nhưng trong vài trường hợp thì cần phải có."
Lúc nãy khi mới gặp ở ngoài nhà hàng anh đã cảm nhận được ánh mắt của Paul dành cho cô không phải là ánh mắt dành cho bạn bè thông thường.
Vào trong đây gọi những món đắt tiền cho anh trả, trong ánh mắt của Paul nhìn anh có sự không thích và ganh tị, bấy nhiêu đó cũng đủ biết Paul có tình cảm gì đó với cô.
Cho nên lúc nãy khi bắt tay nhau cả hai mới dùng mạnh sức như vậy.
Còn Paul ngồi đối diện khi rút tay về thì chân mày thoáng cau lại một chút nhưng rồi nhanh chóng giãn ra.
Alex ngồi bên cạnh nhìn tay anh có chút đỏ lên, hỏi: "Paul, tay anh không sao chứ?"
Anh lắc đầu cầm khăn lau tay, nói: "Không sao, chỉ là một chút sức lực mà thôi không có gì nghiêm trọng."
Alex ngồi bên cạnh nghe vậy mới thở phào: "Hai người cũng chỉ mới gặp mặt lần đầu mà màn chào hỏi này có cần nhất thiết phải dùng đến sức lực không?"
"Tất nhiên là cần."
Paul nhìn hai người đang ngồi ở phía đối diện, trong ánh mắt của anh hiện lên sự ganh tị và không cam lòng.
Từ lúc anh tiếp xúc với Cố Thường Hi lâu dần anh đã thích cô, tình cảm này của anh dành cho cô đã 4 năm chưa từng thay đổi.
Ngày đó Cố Thường Phong kể về chuyện tình cảm của hai người, anh lúc đó cũng chỉ nghĩ trôi qua lâu như vậy tình cảm của hai người cũng sẽ nguôi ngoai không còn sâu đậm nữa.
Nhưng không nghĩ tới khi cô về nước, hai người còn có thể quay lại với nhau.
Alex ngồi bên cạnh nói: "Paul, anh mau ăn đi.
Đồ ăn trong nồi lẩu chín cả rồi."
Paul hồi thần, cầm đũa lên cười nói: "Xin lỗi, lúc nãy tôi suy nghĩ chút chuyện nhập tâm quá nên thế."
Cố Thường Hi ngồi đối diện cười nói: "Paul, anh lâu rồi mới về Trung Quốc.
Anh đã có dự định gì chưa?"
Paul lắc đầu: "Vẫn chưa, anh mấy ngày đầu cần phải giải quyết công việc nên chưa có sắp xếp gì.
Nếu không thì Hi Hi em làm hướng dẫn viên cho anh đi, anh cũng lần đầu đến Quảng Châu nên vẫn chưa biết đi đâu."
Tần Minh cầm lấy đũa gắp thịt bỏ vào chén cô, nói: "Không cần làm phiền tới Hi Hi đâu, vừa hay mấy ngày tới tôi có thời gian rảnh hay để tôi làm hướng dẫn viên cho anh đây có được không?"
Paul nghe vậy cũng chỉ nở nụ cười, cầm lấy ly rượu bên cạnh lên uống một ngụm: "Sao có thể làm phiền cậu được? Cậu là Tần tổng, ngày ngày bận rộn như vậy tôi không dám làm phiền đâu."
"Anh nói quá lời rồi nếu anh đã đến đây thì là khách của chúng tôi.
Sao tôi lại không thể sắp xếp thời gian dẫn anh đi tham quan ở nơi này được chứ?"
Paul đặt ly rượu xuống cười cười cũng không nói thêm gì, Alex ngồi bên cạnh lấy điện thoại ra soạn tin gửi cho cô ngồi đối diện: [ Sao mà hai người họ mới lần đầu gặp mà lại căng thẳng như thế? Đây chẳng lẽ nào chính là cảnh trong tiểu thuyết mà mình hay đọc lúc trước, chính là cảnh gặp tình địch giương cung bạt kiếm không ai nhường ai.]
Cô đọc tin nhắn của Alex thì chỉ cười trừ nhìn hai người đàn ông đang ngồi bên cạnh thở dài: [ Mình cũng không rõ lắm.
Thôi thì chuyện của hai người họ chúng ta không nệ xen vào, cứ tập trung ăn đi.]
Tắt máy, cô đặt điện thoại lên bàn rồi cầm lấy đũa gắp miếng thịt bỏ vào miệng nhìn Alex với ý bảo cậu mau ăn đi đừng quan tâm tới họ.
Tần Minh ngồi bên cạnh đặt con tôm đã lột vỏ vào chén cô: "Em ăn đi, nãy giờ thấy em không tập trung ăn cho lắm."
Cô cười cười gắp con tôm bỏ vào miệng: "Đâu có, em vẫn đang ăn đây.
Chỉ là cảm thấy bầu không khí hôm nay hơi lạ thôi.
Anh cũng mau ăn đi, đừng gắp đồ ăn cho em mãi."
"Được."
Một buổi cơm tối cuối cùng cũng trôi qua trong bầu không khí như thế.
Ở trước nhà hàng, bốn người từ bên trong đi ra cơn gió lạnh thổi tới khiến cho hai người kia tỉnh rượu được một phần.
Cô nhìn họ hỏi: "Hai người bây giờ ở đâu? Mình đưa hai người về."
Paul đút tay vào túi, một tay thì cầm lấy áo khoác vest nói: "Anh với Alex đặt phòng ở khách sạn trung tâm thành phố."
"Vậy hai người