"Mia, anh thích em." Paul đưa bó hoa đến trước mặt cô rồi nhìn cô nói.
Cố Thường Hi ngẩng đầu nhìn anh, lời tỏ tình của anh đến với cô khá bất ngờ.
Cho dù khi bước vào căn phòng này cô có một dự cảm rằng có chuyện gì đó không đúng nhưng khi anh tỏ tình với cô thì cô thật sự ngây ra một lúc lâu nhất thời không phản ứng.
Anh vẫn đưa bó hoa đến trước mặt cô không hối thúc cô trả lời ngay.
Cô cầm túi xách đứng dậy đẩy bó hoa về lại trước mặt anh, nói: "Xin lỗi, em có bạn trai rồi.
Tình cảm anh dành cho em cảm ơn nhưng trước giờ em vẫn luôn coi anh là một anh trai không có bất kì tình cảm nào khác.
Anh mang bó hoa này về đi, em xin phép về trước."
Cô nói rồi định đi ra ngoài nhưng khi đi qua người anh thì cánh tay bị anh giữ lại khiến cô phải dừng bước, quay đầu sang nhìn.
Anh nhìn cô nói: "Từ lần đầu gặp em, anh đã bị thu hút bởi ánh mắt và nụ cười của em.
Lúc đó trái tim của anh đã đập loạn nhịp vì em, chỉ muốn em luôn vui vẻ giữ nụ cười trên môi.
Khi em chán nản, buồn bã anh rất đau lòng luôn tìm cách cổ vũ, ủng hộ tinh thần của em để mong em vượt qua.
Anh biết được em có người trong lòng, anh lúc đó rất hụt hẫng nhưng rồi sau đó anh nghĩ chỉ cần anh ở bên cạnh em lúc em cần nhất anh tin em sẽ rung động rồi yêu anh.
1460 ngày qua, anh vẫn luôn thích em chưa từng thay đổi."
Cô nhìn vào ánh mắt hết sức chân thành của anh thì thở dài, cô gỡ cánh tay của anh đang nắm lấy cánh tay cô ra rồi nhìn anh nói: "Paul, anh cũng biết rất rõ hiện tại em đã có bạn trai rồi.
Từ trước đến giờ trong tim của em chỉ có hình bóng của anh ấy không có người nào có thể thay thế được.
Em rất cảm ơn tình cảm anh dành cho em nhưng sau này anh nên buông bỏ đoạn tình cảm này, tìm một cô gái tốt hơn để chăm sóc ở bên cạnh cô ấy."
Nhìn bàn tay trống không anh rũ mắt nắm chặt lại, khàn giọng nói: "Cảm ơn em hôm nay đã nghe mấy lời này của anh.
Anh biết tỏ tình với em vào thời điểm này sẽ rất khó xử cho em nhưng anh lại không muốn kiềm chế tình cảm của mình nên hôm nay mới lấy hết dũng khí tỏ tình với em.
Xin lỗi vì hôm nay đã lừa em."
Cô nhìn anh như vậy cũng không biết nói gì, cô thở dài rồi nói: "Chúng ta vẫn là một người bạn tốt của nhau, em vẫn sẽ xem anh là một người anh trai của em.
Em về trước đây."
Cô xoay người mở cửa rồi rời đi, anh ngẩng đầu nhìn bóng lưng cô biến mất sau cánh cửa thì ném bó hoa hồng xuống sàn nhà rồi khụy người xuống.
Người ta nói đàn ông không dễ rơi nước mắt nhưng hôm nay anh lại rơi nước mắt, anh đưa tay lên xoa mi tâm một lát sau đứng dậy ngồi xuống ghế nhìn bàn đồ ăn trước mắt tâm trạng còn tệ hơn.
Anh đưa tay đẩy hết đồ ăn ở trên bàn xuống đất, những giọt rượu vang làm ướt hết những bông hồng đang nằm dưới sàn nhà.
Cô cầm túi xách nhanh chóng rời khỏi nhà hàng, bước ra bên ngoài cơn gió thổi tới khiến cô khá lạnh vội kéo chặt áo khoác lại, đầu óc cũng tỉnh táo lên.
Lúc nãy khi nhận được lời tỏ tình, trong lòng cô rất hỗn loạn.
Cô nghĩ nếu anh biết cô có bạn trai rồi thì sẽ buông bỏ đi tình cảm dành cho cô nhưng không nghĩ đến là anh lại bày tỏ.
Cô vừa đi vừa suy nghĩ không biết nên gọi điện cho Tần Minh không thì có một giọng nói của anh truyền đến: "Hi Hi."
Cô dừng lại còn tưởng bản thân nghe nhầm nhưng khi nghe anh gọi một lần nữa, cô mới quay lại nhìn thấy anh đang đứng đó nhìn cô.
Cô nhanh chóng chạy tới ôm chầm lấy anh, anh nhanh chóng đỡ lấy cô nhắc nhở: "Cẩn thận té."
Cô ôm chặt lấy anh, nói: "Có té thì anh cũng sẽ đỡ em nên em không sợ."
Anh một tay ôm lấy cô còn một tay đưa lên xoa đầu cô cũng không hỏi rằng bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Hai người cứ đứng đó ôm nhau một lúc, anh nói: "Chúng ta đừng đứng đây nữa, sẽ dễ bị cảm lạnh.
Mau lên xe đi."
Cô gật đầu buông anh ra, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Được."
Anh đưa tay chạm lên gò má cô thấy đã có chút lạnh thì nhíu mày, anh mở cửa ghế phụ ra để cô ngồi vào sau đó vòng qua ghế lái ngồi xuống.
Anh thắt dây an toàn xong cũng không vội vàng lái xe chạy đi mà chỉ quay sang nhìn cô một lúc, sau đó hỏi: "Rốt cuộc ở bên trong lúc nãy chuyện gì đã xảy ra?"
Cô đang thắt dây an toàn nghe anh hỏi vậy thì động tác có dừng lại sau đó vẫn tiếp tục thắt cho xong, ngẩng đầu nhìn anh nói: "Anh Paul lúc nãy tỏ tình với em."
Anh nghe vậy thì tay nắm chặt vô lăng, cô kể lại mọi chuyện cho anh nghe nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh vì cô biết anh nghe xong sẽ không vui.
Nhưng cô cũng không thể giấu anh chuyện này được nên phải nói ra.
Anh nghe xong thì dựa lưng vào ghế im lặng không nói gì đôi mắt nhìn về phía trước một lúc, sau đó cô nghe anh hỏi: "Có phải lúc nãy em vẫn chưa ăn gì không?"
"Dạ phải." Cô nhỏ giọng trả lời, hai tay thì đang nắm chặt vân vê mấy ngón tay của mình.
Anh khởi động xe rồi lái đi, nói: "Anh đưa em đi ăn, em nếu ăn trễ quá sẽ dễ bị đau dạ dày, không tốt cho sức khỏe."
Cô ngồi bên cạnh mím môi, len lén đưa mắt nhìn anh muốn xem xem anh có giận hay không vui gì không nhưng cô lại không nhìn rõ được biểu cảm trên gương mặt anh.
Anh đưa tay nắm lấy tay cô, nói: "Anh không có giận hay như nào hết chỉ là trong lòng lúc nãy